Chương 382: Có chút nghĩ không thoáng
‘Võ Hạ Uyên nghiêm túc nhìn người đàn ông một lúc, quả nhiên phát hiện chút ít vết tích sau khi bôi kem dịch dung, cô than thở.
Cô ngồi bên cạnh Trương Tấn Phong, sau đó nằm lấy tay của đối phương, sờ đi sờ lại trong lòng bàn tay.
Trong giấc ngủ có vẻ như Trương Tấn Phong cảm giác được gì, từ từ thu lại đầu ngón tay.
Tại sao rõ ràng người nên ở Cần Thơ lại xuất hiện ở đây? Khi Võ Hạ Uyên nghĩ tới vấn đề này trong lòng cảm thấy thoải mái.
Tất nhiên là vì không yên tâm, cho dù trên miệng của Trương Tấn Phong hứa ngàn lần, cũng sẽ không đế Võ Hạ Uyên một mình vào nơi nguy hiểm. Nếu Võ Hạ Uyên đã vì thuật điều hương không thể chấp nhận được bộ dạng vốn dĩ của anh, vậy thì anh đổi một khuôn mặt khác.
“Có phải ngốc không chứ?” Võ Hạ Uyên lầm bầm: “Rõ ràng đợi thêm một tháng mấy nữa thì được rồi.”
Nói xong, Võ Hạ Uyên bắt mạch cho.
Trương Tấn Phong, sau đó cặp mày càng nhíu chặt lại. Dùng lời nói của bên đông y thì lao lực quá sức, tỳ phổi đều hư, chủ yếu vẫn là vấn đề của tim gây nên.
Khóe mắt của Võ Hạ Uyên đỏ hoe, hít mũi thật mạnh, cô trực tiếp lấy thẻ phòng của Trương Tấn Phong, sau đó đi xuống lầu.
Trong siêu thị, cái gì bổ thì Võ Hạ Uyên vứt cái đó vào trong xe đẩy mua sắm. Vứt tới một nửa, cô đứng lại một góc không có người, từ từ cúi người xuống, đôi tay ôm lại đầu gối nghẹn ngào ra tiếng.
Giày vò những thứ này thì được gì chứ…đều là quá khứ rồi, là do bản thân cô năm lấy không buông. Nếu đã khôi phục quan hệ với Trương Tấn Phong, những thứ đã qua đi dù là vui cười cũng được, đau khổ cũng thôi, đều nên đặt lên dấu chấm câu. Nếu không phải thế thì làm gì đến nỗi bị thuật điều hương của Hạ Nhược Vũ ảnh hưởng tới bước đường này?
Nhưng người thật sự chịu sự ảnh hưởng là cô sao?
Là Trương Tấn Phong đấy…
Người đàn ông cẩn thận từng li từng tí đổi một thân phận để tiếp cận cô, xét trên bề mặt mọi thứ thì có vẻ thuận lợi, nhưng chung quy vẫn đang giày vò bản thân.
‘Võ Hạ Uyên đã sớm phát hiện ra Trương Tấn Phong đối với kẻ địch tàn nhẫn, nhưng đối với bản thân càng tàn nhẫn hơn.
“Cô ơi, cô không sao chứ?” Nhân viên phục vụ trong siêu thị đi tới bên cạnh cô, quan tâm hỏi thăm.
Võ Hạ Uyên vội vàng đứng dậy, lau khô nước mắt lắc đầu nói: “Không sao”
Cô chỉ là… thương xót quá mà thôi, hối hận ngập tràn ùa tới, nhất thời khống chế không được cảm xúc.
Đợi Trương Tấn Phong tỉnh dậy, cả căn phòng phất phới mùi thơm của canh thịt. Nói thật, phong cách đồ ngọt của thành phố Hồ Chí Minh ăn tới mức khiến anh sắp muốn nôn luôn rồi, cũng chính vài ngày nay theo vợ nhà mình được cải thiện được ăn uống nhưng lại không được để vợ biết.
Trương Tấn Phong không biết tại sao gần đây có chút tụt huyết áp, anh nhịn lại cơn choáng đứng dậy, sau đó dựa vào cánh cửa nhà bếp, mỉm cười nhìn Võ Hạ Uyên.
Từ sau khi xác định Vạn Hạnh chính là Trương Tấn Phong, mức độ bận tâm của Võ Hạ Uyên đối với anh trèo lên tới đỉnh điểm.
Cứ giống như trước đây vậy, cho dù người đàn ông đổi một khuôn mặt khác rồi nhưng Võ Hạ Uyên luôn có thể ngay thời điểm đầu tiên chú ý đến biến hóa nhỏ bé của anh.
‘Võ Hạ Uyên thấy vậy để đồ trong tay xuống, đi qua dìu đỡ lại Trương Tấn Phong: “Anh Vạn..” Xưng hô như vậy vẫn có chút chưa quen: “Chóng mặt à?”
Trương Tấn Phong nhếch mày, anh quyến luyến với sự dịu dàng của người phụ nữ này, nhịn không được gật gật đầu.
Nghĩ thoáng chút đi, dù sao cũng là bản thân.
Nhưng mà, có chút nghĩ không thoáng được…
“Đợi tôi pha một ly nước mật ong cho anh”
‘Võ Hạ Uyên nhấn Trương Tấn Phong ngồi về trên ghế sô pha: “Tôi hầm canh bồ câu rồi, cơ thể anh có chút suy yếu, tối nay uống nhiều chút”
Trương Tấn Phong chỉ là cười, bây giờ anh đang nhập vai là người câm, chuyện lớn bằng trời cũng phải nuốt vào trong bụng. Nhưng nói sự thật, vợ nhà mình đột nhiên đối xử với Vạn Hạnh tốt vậy, ít nhiều anh cũng cảm thấy không thoải mái.
Trên bàn ăn, Võ Hạ Uyên vừa gắp đồ ăn cho người đàn ông vừa nói: “Ngày mai tôi phải đi tham gia một buổi tiệc giao lưu, buổi trưa về không kịp, anh đến nhà hàng ăn đỡ, cố ăn thanh đạm một chút, buổi tối tôi về làm món ngon cho anh nha”
Tay đang gắp đồ ăn của Trương Tấn Phong khựng lại. Không phải chứ, Vạn Hạnh thi thoảng đói một bữa tại sao vợ nhà mình bận tâm như vậy?
Còn thái độ chuyển biến của Võ Hạ Uyên ở Trương Tấn Phong xem ra thì có chút… mờ ám rồi Không thể nào!
Cho dù đánh chết Trương Tấn Phong, anh cũng không tin rằng Võ Hạ Uyên sẽ thích người khác.
Nhưng làm sao giải thích tình huống của bây giờ đây?
Trương Tấn Phong tự chui đầu vào ngõ cụt rồi.
Tâm trạng biến hóa của anh tất nhiên Võ Hạ Uyên cảm nhận được, nhưng đáng lắm!
Tuy cô thương xót Trương Tấn Phong, nhưng chuyện che giấu thân phận này không thể nào một chút cũng không tức giận.
Võ Hạ Uyên nghĩ thầm lúc đầu không biết anh là ai mà anh còn tần tỉnh dữ dội, xoay cô vòng vòng, bây giờ cũng đến lúc đổi vị trí cho nhau rồi chứ.
Trương Tấn Phong khó khăn gật đầu, dùng điện thoại đánh chữ: “Cô cứ bận đi.”
‘Võ Hạ Uyên nhịn cười, lại múc một chén canh bồ câu cho anh: “Uống hết đi”
Đây là lần đầu tiên Trương Tấn Phong ăn cơm của Võ Hạ Uyên nấu mà có cảm giác như đang nhai nến.
Thật ra nếu không phải liên quan đến Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong chắc chẩn có thể ngay thời điểm đầu tiên phát giác ra không bình thường. Chỉ có thể nói người quá để tâm, có khi ngược lại sẽ khiến bản thân bị che mắt.
Buổi tiệc giao lưu của Đạo Đôn đặt trước ở một nhà hàng cao cấp, Võ Hạ Uyên ngày hôm đó ăn mặc nghiêm chỉnh, một bộ trang phục †ây màu trắng nhưng vẫn hiện ra thân hình vóc dáng chuẩn. Tóc buộc lên cao, ngũ quan tỉnh tế có sự sắc bén, đi trên đường tỉ lệ người ta quay đầu lại nhìn vẫn là rất cao.
Bác sĩ Hoàng gia, phục vụ kiểm tra xong thư mời lập tức thả Võ Hạ Uyên đi vào.
Hai ngày nay Võ Hạ Uyên ra vào khách sạn không gặp được Đạo Đôn, nghĩ là chắc bận rộn việc của hội giao lưu.
Hội trường giao lưu có không ít người, Võ Hạ Uyên thậm chí còn nhìn thấy bác sĩ mặc áo blu dài.
Đạo Đôn từ phía sau đi ra, khi nhìn thấy Võ Hạ Uyên khiến ông ta hơi ngẩn người, tiến về phía trước hỏi: “Thì ra cô chính là bác sĩ Hoàng gia? Tôi nghe nói là cô trị khỏi căn bệnh đau đầu của Nữ hoàng”
Võ Hạ Uyên nghe được ý ngoài lời nói, có chút kinh ngạc: “Ngài biết tôi ạ?”
“Trước đây chỉ biết có một người như thế này, hôm nay mới gặp được” Đạo Đôn mỉm cười nói: “Lúc ở khách sạn Hoa Hồng tôi đã thấy cô”
Trong lòng của Võ Hạ Uyên kinh ngạc, không nghĩ rằng khả năng quan sát của Đạo Đôn tốt như vậy, thế là thuận theo dốc xuống lưng lừa: “Là tôi có mắt không biết núi thái sơn, chào thầy Đạo Đôn”
“Được, được, được” Đạo Đôn bắt tay với Võ Hạ Uyên, không keo kiệt lời khen: “Thật sự là khuôn mặt và khí chất của cô đều vô cùng nổi bật” Đạo Đôn chớp chớp mắt, cả người bỗng không có nghiêm nghị vậy nữa, ngũ quan thoáng chốc trở nên hòa nhã: “Lúc đó đa số đàn ông ở đại sảnh đều đang lén lút nhìn cô”
Võ Hạ Uyên hổ thẹn cười nhẹ: “Cảm ơn ông”
“Tôi nhớ là cô họ Võ nhỉ?” Đạo Đôn hỏi.
“Đúng, tôi tên Võ Hạ Uyên”
Đạo Đôn lại trò chuyện thêm hai câu với ‘Võ Hạ Uyên, vì vẫn có vài người bạn lâu năm phải gặp ông ta liền kêu Võ Hạ Uyên tùy tiện tìm chỗ nghỉ ngơi, một lát ông ta sẽ qua đây nhất định phải cùng Võ Hạ Uyên thảo luận về vấn đó đau đầu của Nữ hoàng.
Vì dù sao năm xưa Đạo Đôn thử qua các cách cũng không chữa khỏi Đạo Đôn vừa mới đi thì có người nói: “Bây giờ tìm bác sĩ hỏi thuốc, còn phải nhìn mặt luôn à?”
Võ Hạ Uyên quay người nhìn thấy ba nữ hai nam đều khá trẻ tuổi, tầm cỡ hai mươi ba, hai mươi bốn, trước ngực có ký hiệu giống nhau, hình mẫu giống cỏ khô.
Trong ngành y cũng có tài năng xuất chúng, tự thành một mạch, chỉ nhìn bộ dạng hùng hồ của đối phương, trong lòng Võ Hạ Uyên biết những người này chắc là học sinh của người nổi tiếng nào đó, thì cô đi chỗ khác rồi.
“Ủa?” Thấy Võ Hạ Uyên muốn đi, người phụ nữ nói chuyện lúc nãy lập tức kêu cô lại: “Gô là nhà nào đấy?”
“Nhà nào cũng không phải” Võ Hạ Uyên trả Người phụ nữ đó nhìn lên nhìn xuống quan sát Võ Hạ Uyên, ôm tay trước ngực hứ một tiếng, cười khinh: “Đúng thật là nhìn mặt đi vào đấy à?”