Chương 41: Trương Tấn Tài
Võ Hạ Uyên nhìn dáng vẻ của cô ta không giống như đang nói dối nhưng cũng không dám tin tưởng dễ dàng: “Vậy cô nói cho tôi biết vì sao Trương Thiên Định từ bỏ hôn ước? Nói như thế thì chắc cô cũng biết chuyện Chu Phương Liên tự tử nhỉ.”
“Cái chết của người phụ nữ kia thì có liên quan gì đến tôi chứ? Chẳng lẽ chỉ vì buổi tối hôm trước đó tôi nhìn thấy cô ta sao?” Huỳnh Tố Vân hơi kích động.
Võ Hạ Uyên lên tiếng: “Chuyện cô nhìn thấy cô ta có bị Trương Thiên Định biết được không?”
Huỳnh Tố Vân sụt sịt trả lời một cách mơ hồ: “Tôi vẫn luôn không thích Chu Phương Liên, đêm hôm đó tôi đi bơi về nhìn thấy cô ta đang đứng nói chuyện với một người đàn ông xa lạ. Tôi muốn hỏi có chuyện gì xảy ra nhưng Chu Phương Liên kiên quyết không nói, trông cô ta thật sự rất kích động. Sau đó thì Thiên Định xuất hiện, ai ngờ dược ngày hôm sau Chu Phương Liên lại đẩy cô xuống núi, Thiên Định còn tưởng đó là ý của tôi.”
Võ Hạ Uyên đã nắm được thông tin then chốt, Chu Phương Liên đã gặp một người đàn ông xa lạ.
“Tôi ghét cô, Võ Hạ Uyên.” Giọng Huỳnh Tố Vân gần như trống rỗng: “Nếu không có cô thì tôi và Thiên Định sẽ không gặp nhiều chuyện phiền phức như vậy, tôi thừa nhận rằng tôi đã từng nghĩ ra vô số cách để hủy hoại cô, để Thiên Định biết rằng cô không xứng đáng nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy mạng của cô cả “Cặp măng sét kia là cô nhét vào trong túi tôi đúng không?” Võ Hạ Uyên hỏi.
Huỳnh Tố Vân không nói lời nào, coi như là thừa nhận.
“Vậy tôi nên cảm ơn cô vì đã không có ý định giết Võ Hạ Uyên nghiêng người lướt qua Huỳnh Tố Vân, có ý định rời đi.
“Võ Hạ Uyên, cho dù không có tôi cũng sẽ có rất nhiều người muốn nhằm vào cô.”
Lời nói của Huỳnh Tố Vân khiến Võ Hạ Uyên phải dừng lại: “Cô là vợ của Trương Tấn Phong, vậy cô có biết bây giờ Trương Tấn Phong đứng trên vị trí này đã gây thù hẳn với bao nhiêu người không? Cô chính là một quân cờ rất có ích.”
Một tia sáng lóe lên trong đầu Võ Hạ Uyên, những lời này của Huỳnh Tố Vân nhắc nhở cô rằng những người đang ẩn núp trong bóng tối chưa chắc đã là người cô biết.
Một giây tiếp theo, bả vai Võ Hạ Uyên bị người ta nắm lấy, trên đầu vang lên tiếng thở gấp rất nhỏ của người kia: “Cô không sao.
chứ?”
Võ Hạ Uyên nhìn Trương Thiên Định: “Tôi còn có thể làm sao à?”
Trương Thiên Định cảnh giác liếc nhìn Huỳnh Tố Vân: “Cô ta không làm gì cô đúng không?”
Bởi vì những lời này của Trương Thiên Định, trên mặt Huỳnh Tố Vân trắng bệch đi, gần như không thể đứng vững.
Võ Hạ Uyên tránh khỏi tay anh ta, nhẹ giọng nói: “Trương Thiên Định, chuyện ngã xuống núi không liên quan gì đến cô Tố Vân cả, anh đừng có trút giận lên người cô ấy.”
“Tôi không tin cô ta” Trương Thiên Định kiên quyết nói.
Võ Hạ Uyên nói: “Nhưng tôi tin tưởng cô ấy”
Mặc dù Huỳnh Tố Vân có những mưu kế nhỏ nhưng trong lòng cũng không thật sự xấu xa, nhìn thái độ yêu ghét rõ ràng của cô ta vừa rồi, Võ Hạ Uyên lựa chọn tin tưởng.
Huỳnh Tố Vân nhìn dáng vẻ của Võ Hạ Uyên, vẻ mặt lập tức trở nên mờ mịt.
“Chú ba của anh vẫn còn đang chờ tôi.”
Võ Hạ Uyên khẽ gật đầu: “Tôi đi trước đây”
“Sao lại đi lâu như vậy?” Trương Tấn Phong hỏi.
“Em vừa gặp Huỳnh Tố Vân.” Võ Hạ Uyên giải thích: “Cô ta nói với em một số chuyện Tấn Phong, em đang nghĩ rằng hành động của những người kia hình như đang nhằm vào em, có phải… mục đích cuối cùng của bọn họ chính là em hay không?”
Vẻ mặt của Trương Tấn Phong hơi thay đổi, rồi lại vững như núi Thái Sơn: “Được, anh hiểu rồi: “Ây da, đây không phải là Võ Hạ Uyên sao? Trông thật là xinh đẹp.” Một người phụ nữ cao quý xinh đẹp bước đến, theo sau là một người thanh niên mặc âu phục, người thanh niên này có vẻ ngoài khá ổn nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ không đứng đản, cặp mắt kia lướt qua Võ Hạ Uyên mang theo chút đùa bỡn.
“Chị tư” Trương Tấn Phong trầm giọng mở miệng.
Võ Hạ Uyên bỗng nhiên nhớ lại, mặc dù nhà họ Trương là một dòng họ rất lớn, Trương Phúc còn có hai anh em nhưng dòng thứ lại không bằng dòng chính. Những người đó chỉ là những kẻ không ra gì chỉ có thể sống dựa vào dòng chính, còn có một người có năng lực không tệ, đó là con trai của anh trai của Trương Phúc, Võ Hạ Uyên nhớ không nhầm tên anh ta là Trương Tấn Tài Nhìn từ góc độ nào thì Trương Tấn Tài cũng không phải là người tử tế, anh ta có thể có một chút năng lực nhưng sau nhiều năm tranh đấu cũng không thể chen chân vào vùng cốt lõi của Phong Thiên, lại bị Trương Tấn Phong chèn ép cho nên người này đến đây không hề có ý tốt.
“Chú út” Trương Tấn Tài cười cười, sau đó nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Chào thím út”
Võ Hạ Uyên chán ghét ánh mắt của anh †a nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Xin chào”
“Tấn Phong đúng là thật may mắn.’ Mẹ của Trương Tấn Tài là Chu Hà cực kỳ thân thiện cầm lấy tay Võ Hạ Uyên: “Có thể cưới được một cô gái xinh đẹp như vậy.”
“Chị tư quá khen rồi.”
“Muốn làm con dâu của nhà họ Trương chỉ cần xinh đẹp thôi sao? Lời nói của vợ thắng tư không đúng rồi” Một âm thanh bén nhọn vang lên chen vào.
Võ Hạ Uyên đau đầu nhắm mắt lại, là Trương Trúc Phương.
Từ sau khi xảy ra chuyện của Vũ Tuyết Mai, Trương Trúc Phương hận Võ Hạ Uyên đến thấu xương, đến mức chỉ cần có cơ hội thì bà ta sẽ châm chọc chế giễu cô.
Vẻ mặt Chu Hà lập tức trở nên thờ ơ, bà ta đứng dậy trông có vẻ không muốn cãi nhau với Trương Trúc Phương, nghe vậy.
cũng chỉ chỉnh lại búi tóc không nói gì nữa.
“Dịp quan trọng như ngày hôm nay, cô ăn mặc như vậy là có ý gì?” Trương Trúc Phương nhìn chăm chăm vào Võ Hạ Uyên rồi tức giận nói, hoàn toàn ra vẻ là người lớn trong nhà.
“Sao vậy, tôi thấy nhìn rất đẹp mà” Chu Hà nhịn không được: “Chị đừng tức giận như vậy, người trẻ tuổi ăn diện một chút thì có gì sai chứ, chị lớn tuổi rồi nhìn cái gì trẻ đẹp cũng thấy khó chịu à?”
Trương Trúc Phương trừng mắt nhìn: “Ý của cô là tôi già rồi sao?”
“Sao chị lại nghĩ như vậy?” Giọng điệu Chu Hà có ý xin lỗi nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ hả hê, sau đó thở dài nói: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chị cũng phải hơn năm mươi rồi, đến bây giờ vẫn chưa kết hôn, chị định sống một mình cả đời à?”
Bị chạm đáy nỗi đau, khuôn mặt của Trương Trúc Phương vặn vẹo: “Một mình không tốt sao? Tôi định sống một mình cả đời đấy, làm sao?”
Chu Hà che miệng cười khẽ: “Đương nhiên là không sao, chị là công chúa của nhà họ Trương, tất nhiên chị muốn làm gì thì làm nhưng nếu chị đã quyết định như vậy thì cũng đừng suốt ngày nhìn chăm chằm vào tình cảm mặn nồng của con cháu, ý định chia rẽ tình cảm của người ta”
Lời nói này vô cùng mỉa mai, Trương Trúc Phương vốn là người không bao giờ nhẫn nhịn nên lập tức nhảy dựng lên: “Tình cảm mặn nồng của con cháu? Cô đang nói ai vậy? Tấn Phong nhà chúng ta sẽ đi thích loại phụ nữ này sao?” Bà ta chỉ vào Võ Hạ Uyên rồi cười lạnh, sau đó bắt đầu đá đểu Chu Hà: “Lại nói cô, dạy dỗ con trai thành trụ cột nhà họ Trương, sau đó thì sao? Còn chẳng bằng một ngón tay của Tấn Phong? Bây giờ cảm thấy không được thì lại chạy đến nịnh bợ sao?”
“Ai nịnh bợ?” Vẻ mặt Chu Hà cũng bắt đầu lạnh xuống.
So với tình hình ngập tràn khói thuốc súng của hai vị bề trên, ba người khác bị nhắc đến lại có vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Trương Tấn Phong nhìn ra ngoài một hồi, sau đó nằm tay Võ Hạ Uyên rời đi. Trương Tấn Tài nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Võ Hạ Uyên, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Nếu không phải hôm nay có việc quan trọng, Trương Trúc Phương và Chu Hà thật sự có thể lao vào đánh nhau.
“Những lời mà cô anh nói, em đừng để trong lòng” Trương Tấn Phong nghiêng, người nhìn về phía Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên không để ý lắm: “Không sao đâu, em nghe quen rồi”
“Không phải anh không muốn nói giúp em nhưng em phải làm quen dần với những tình huống như vậy” Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong cười cười: “Lời nói với anh còn khó nghe hơn gấp mấy lần.”
Võ Hạ Uyên đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi chua xót, người nhà họ Trương ăn bám người khác lâu như vậy nhưng lại rất ít người biết ơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!