Chương 44: Phản bội
Việc Trương Tấn Tài đến hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Võ Hạ Uyên. Bởi họ chỉ có duyên gặp gỡ được một lần, cũng chưa hề nói gì với nhau cả.
Sắc mặt Võ Hạ Uyên vẫn bình thường: “Là anh à? Anh muốn uống gì?”
Con ngươi tối đen của Trương Tấn Tài quét qua từng li từng tí trên gương mặt của Võ Hạ Uyên, cuối cùng anh ta trầm giọng nói: “Cà phê đen.”
Lúc đó, trong tiệm không có mấy người, vậy nên chẳng mấy chốc, Võ Hạ Uyên đã pha xong cà phê. Khi cô đưa cái tách cho Trương Tấn Tài, đầu ngón tay người đàn ông này chạm dọc vành cốc, rồi như bụng rắn lạnh băng lướt qua mu bàn tay khiến cô khá khó chịu.
Võ Hạ Uyên làm lơ hành động đụng chạm này của Trương Tấn Tài, bởi có nói ra thì đối phương cũng sẽ cắn ngược lại, thành ra cô mới là người mất mặt.
“Anh tới… chỉ đơn giản là muốn uống cà phê thôi à?” Võ Hạ Uyên hỏi.
Trương Tấn Tài nhíu mày: “Không được sao? Thím ba”
Anh ta là kẻ đầu tiên thốt tiếng “thím ba” mang đến cảm giác mập mờ như thế. Võ Hạ Uyên chán ghét khi nghe như vậy, song cô vẫn cười đáp: “Dĩ nhiên là được. Anh cứ từ từ uống”
Địch không ra tay, ta cũng không tiến trước. Cô lại muốn coi thử đối phương có thể giả bộ tới khi nào.
Quả nhiên, đợi đến khi người trong tiệm cà phê đi sạch, Trương Tấn Tài mới lên tiếng bảo: “Tôi muốn giúp thím, thím ba”
Võ Hạ Uyên biết lắng nghe: “Giúp thế nào?”
“Nghe nói thím muốn ly dị với chú ba đúng không?” Trương Tấn Tài đảo con ngươi, cười nói: “Tôi có một cách, thím ba muốn nghe thử không?”
Võ Hạ Uyên nhoài người lên quầy bar, làm dáng rửa tai lẳng nghe.
“Chú ba là người lạnh lùng, thím có thể thấy qua cách chú ấy đối xử với gia đình Trương Thiên Định” Trương Tấn Tài thốt câu đầu tiên đã cứa vào chỗ đau: “Con của thím ba..” Anh ta tỏ vẻ xin lỗi, rồi vội nói sang chuyện khác: “Chú ba chính là người như vậy.
Trong mắt chú ấy, tình thân căn bản không đáng giá gì, vậy nên tôi hiểu được vì sao thím ba muốn bỏ đi. Bình thường phải phá trước sau đó rồi mới xây, do vậy chỉ cần hạ bệ được chú ba thì mọi chuyện đều sẽ trở nên đơn giản”
Mắt Võ Hạ Uyên sáng lên, trông có vẻ hứng thú: “Anh có cách à?”
“Đương nhiên, cách này làm một mẻ, khỏe suốt đời” Trương Tấn Tài thấy cá đã cần câu.
Hôm nay, Trương Tấn Tài ngồi trong tiệm cà phê liên tục ba giờ, cuối cùng anh ta dùng đầu ngón tay dính nước viết mấy chữ lên bàn. Võ Hạ Uyên lắng lặng nhìn với con mắt sâu thăm thảm.
Lúc Trương Tấn Tài chuẩn bị ra về, Võ Hạ Uyên bất ngờ hỏi: “Mấy hàng chuyển phát nhanh giấu tên là anh gửi à?”
Trương Tấn Tài bày vẻ cao thâm khó lường. Anh ta nghiêng đầu cười: “Gì mà hàng chuyển phát nhanh? Tôi nghe không hiểu?”
Sắc mặt Võ Hạ Uyên trầm tĩnh: “Không có gì”
Chữ Trương Tấn Tài viết vừa nấy giống hệt chữ viết trên tờ giấy trong hàng chuyển phát nhanh. Mặc dù Võ Hạ Uyên chỉ nhìn một lần nhưng vẫn nhớ rõ.
Nói cách khác, Trương Tấn Tài đã chú ý tới cô từ lâu. Anh ta biết rất nhiều. Mục đích của việc gửi những thứ đó ngoại trừ đe dọa, nhiều hơn chính là đang thử t dò. Sau đó anh ta đã dò ra và đi đến quyết định có buổi đàm phán ngày hôm nay.
Võ Hạ Uyên nhìn chữ viết còn sót lại trên bàn. Mặc dù cô không biết công dụng của thứ này, song vẫn hiểu một khi tài liệu quan trọng bị lộ ra, Trương Tấn Phong sẽ phải chịu cái giá vô cùng nghiêm trọng.
Bên phía Trương Tấn Tài chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ, vậy rốt cuộc có bao nhiêu người tham gia trong đó?
Rất rõ ràng, nội bộ nhà họ Trương đang bày mưu tính kế đá Trương Tấn Phong đi như thế nào.
Nhưng liệu họ có làm được không? Võ.
Hạ Uyên vô cùng lo lắng. Bởi suy cho cùng những gì cô muốn thấy và những gì cô có thể tưởng tượng được hoàn toàn không nằm trên cùng một đường thẳng.
Phòng sách của Trương Tấn Phong ngoại trừ người giúp việc đúng giờ vào quét dọn vệ sinh và Phùng Bảo Đạt mang tài liệu vào cho anh thì chỉ có mình Võ Hạ Uyên được tùy ý ra vào.
Thừa dịp xung quanh không có người, Võ Hạ Uyên bèn lẻn vào đó. Chẳng mấy chốc, cô đã tìm thấy ba tập tài liệu trong ngăn tủ lửng.
Trong số đó, Trương Tấn Tài nhờ cô trội giúp một tập. Võ Hạ Uyên lật xem qua y điện thoại chụp lại mấy tờ đầu, sau đó để lại nguyên vị trí cũi Đồng thời, toàn bộ quá trình này cũng được hiển thị rõ ràng trên màn hình máy tính, còn Trương Tấn Phong thì đang hút thuốc, lắng lặng nhìn.
Phùng Bảo Đạt đứng ở bên cạnh thầm run sợ. Anh ta cẩn thận mở miệng: “Tổng giám đốc, có thể vợ anh vô tình lật tới thôi”
“Vô tình?” Trương Tấn Phong cười nhạt: “Mục tiêu rõ ràng vậy mà anh còn bảo với tôi là vô tình? Hôm qua, Trương Tấn Tài đi tìm cô ấy phải không?” Con mắt người đàn ông ấy đen kịt: “Cho người đi bảo vệ cô ấy, ai ngờ…
Ai ngờ lại thấy một cảnh Võ Hạ Uyên phản mà video trước mắt chính là bằng chứng.
Tại sao vợ tổng giám đốc lại làm vậy chứ? Phùng Bảo Đạt không tài nào nghĩ ra, rố ràng anh ta thấy quan hệ của cô với tổng giám đốc tốt lắm mà. Hơn nữa, cô cũng không nghĩ thử xem nếu tài liệu dễ lấy như thế, vậy bất kỳ ai trong biệt thự cũng có thể Thật vậy, ngoại trừ tổng giám đốc ra, người nào bước vào phòng sách, phía anh đều sẽ nhận được báo động.
“Tôi rất mong đợi” Trong mắt Trương Tấn Phong tràn đầy lạnh lẽo khiến người ta rùng mình: “Cô ấy có thể làm tới mức nào”
Võ Hạ Uyên có đầu óc. Cô không lấy thẳng tài liệu đi, mà gõ lại và chỉnh sửa dựa vào mấy tờ mình chụp trước, sau đó rồi in ra, nhét toàn bộ giấy trảng vào phần sau. Vậy là cuối cùng, phần tài liệu trong phòng sách đã bị tráo đổi.
“Tấn Tài, tôi lấy được rồi” Võ Hạ Uyên gọi thân mật làm đầu dây bên kia ngẩn ra một lúc.
Tim Trương Tấn Tài đập như trống chầu: “Tốt! Tiệm cà phê không an toàn, tôi nói với thím địa chỉ này, thím tới nhé.”
Võ Hạ Uyên đón xe đi tới địa chỉ mà Trương Tấn Tài bảo. Nhìn bề ngoài, đó là một ngôi nhà mái bằng, song thật ra bên trong lại giống một quán bar.
Trương Tấn Tài khó nén được kích động.
Anh ta đoạt lấy tập tài liệu trong tay Võ Hạ Uyên, rồi vội vã lật xem mấy tờ với con mắt tràn nị cái này!”
“Lúc nào hành động?” Võ Hạ Uyên ngồi đối diện, cầm ly rượu vang trên bàn lên khẽ nhấp. Cả người cô tỏa ra nét hấp dẫn khó nói thành lời.
Đừng nói Trương Tấn Tài, cho dù Trương Tấn Phong đích thân tới cũng sẽ cảm thấy Võ Hạ Uyên trước mắt như biến thành một người hoàn toàn khác, như thể từ một đóa hoa đoan trang, thuần khiết biến thành một bông hồng lắng lơ, quyến rũ Trương Tấn Tài không tự chủ được mà nhìn ngây cả người Võ Hạ Uyên cau mày: “Tấn Tài
“À, không vội” Trương Tấn Tài cảnh giác điên cuồng: “Đúng! Đúng! Chính là nói.
“Sao không vội được?” Võ Hạ Uyên lập tức biến sắc, lạnh lùng thốt lên: “Không biết bao giờ Trương Tấn Phong dùng đến t: ụ này, đến lúc đó tập tài liệu giả kia sẽ bị lộ tẩy!
Việc tôi làm bị bại lộ chỉ còn là chuyện trong phút chốc!” Nói rồi, cô vừa hoảng sợ vừa tức giận: “Không phải các anh định lợi dụng xong là bỏ mặc tôi đó chị “Sao vậy được?” Trương Tấn Tà an tâm trạng Võ Hạ Uyên, đồng thời cũng thầm thấy hơi nhàm chán. Hóa ra cũng chẳng có gì đặc biệt, cô cũng chỉ là một người phụ nữ dối trả đủ đường, thấy lợi là sáng mắt. Trương Tấn Tài không kiềm được mà nhớ tới lần đầu tiên thấy Võ Hạ Uyên, đối phương sạch sẽ, thanh khiết đến mức tỏa ra ánh sáng, khiến cho anh ta chỉ cần nhìn thôi đã muốn tàn phá cô, bắt nạt cô tùy thích. Ai đè…
Nhìn bộ dạng con buôn này của Võ Hạ Uyên lần nữa, giọng Trương Tấn Tài vô thức lạnh nhạt đi: “Chúng ta là châu chấu trên một sợi dây, thím mà lộ thì tôi cũng không có lợi gì: “Thế thì dù gì anh cũng phải chuẩn bị cho.
tôi một phương án chắc chắn trước chứ?” Võ Hạ Uyên hỏi đến cùng: “Trương Tấn Phong có ông cụ họ Trương chống lưng, cho dù ngã ngựa cũng không gấy đến mấy cái xương.
Con rết trăm chân chết cũng không cứng mà, tới lúc họ phản công thì tôi phải chịu trận chung với các anh à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!