Chương 471
Nhưng ngay cả là một người tàn phế cũng có người cẩn thận chăm sóc anh ta. Một đôi tay vô cùng nhãn nhụi, ngẫu nhiên đụng vào, làm cho Trần Quốc Bảo cảm thấy được giống như tấm lụa. Đó là tay của phụ nữ.
Ở trong hoàn cảnh này, bất an trong lòng Trần Quốc Bảo dần dân biến mất, thay vào đó là cảm giác vui mừng.
Lần đầu tiền Trần Quốc Bảo sinh ra loại cảm giác này, dần dần, anh ta nhận ra mình lại có thể thích người phụ nữ này.
Chờ đến khi thính giác và thị giác của Trần Quốc Bảo đều khôi phục, nhìn thấy chính là một người phụ nữ diện mạo bình thường, nhưng bởi vì lúc trước phẫu thuật, trang điểm các thứ làm đẹp cho nên Trần Quốc Bảo nhìn mặt cảm thấy cũng có thể chấp nhận được.
Người phụ nữ này tự xưng Tưởng Mộng Lan, nhưng người này là người nhà họ Tô, mãi sau này Trần Quốc Bảo mới biết được. Tưởng Mộng Lan là cháu gái của nữ chủ nhân nhà này nữ. Mà nữ chủ nhân nhà này còn có một cô cháu gái khác chính là Tô Nguyệt Đình.
Ban đầu đều rất bình thường, mãi đến buổi tối ngày đó, Tô Nguyệt Đình bỗng nhiên chạy đến phòng anh ta, hỏi anh ta khôi phục thế nào rồi.
Trần Quốc Bảo nghĩ đến đối phương vô cùng tận tình, đành gật đầu nói đã ổn rồi.
Lúc ấy bộ dạng Tô Nguyệt Đình muốn nói lại thôi, làm cho Trần Quốc Bảo cảm thấy vô cùng kỳ hoặc.
Dần dần, Trần Quốc Bảo phát hiện Tô Nguyệt Đình ở nhà không hề được hoan nghênh chút nào, mà Tưởng Mộng Lan còn cố ý nói với Trần Quốc Bảo, Tô Nguyệt Đình không hiền lành giống như vẻ bề ngoài, thật ra là một người phụ nữ vô cùng phóng đãng.
“Phóng đãng”
Đình là có thể biết.
Lúc con người không đứng dưới ánh mắt của Thượng Đế, hoàn cảnh rất có thể ảnh hưởng đến phán đoán của một người, chứ đừng nói Trần Quốc Bảo coi Tưởng Mộng Lan là ân nhân cứu mạng của mình.
“Cho nên, cậu cảm thấy Tô Nguyệt Đình bị người nhà họ Tô nhằm vào là vì nguyên nhân là gì?” Trương Tấn Phong nghe đến đó, thờ ơ hỏi.
Trần Quốc Bảo tựa vào trên bàn, không kiên nhẫn nói: “Cụ thể không rõ ràng lắm”
“Không rõ ràng lắm mà cậu đã dám nói là cô ấy có vấn đề?”
Mắt Trần Quốc Bảo trừng lớn, nâng ngón trỏ lên chỉ vào mình: “Chẳng lẽ là tôi có vấn đề? Một lần hai lần có ý nghĩ thù địch đối với cô ấy còn chưa tính, nhưng mỗi người đều mang ý thù địch, chẳng lẽ không phải cô ấy có vấn đề?”
Ánh mắt Trương Tấn Phong rùng mình: “Trần Quốc Bảo, tôi chính là cảm thấy cậu nên xem lại vấn đề. Cậu có thật sự hiểu biết về Tô Nguyệt Đình không? Có hỏi qua người xung quanh đánh giá cô ấy như thế nào không? Vứt bỏ người nhà họ Tô theo như lời nói, cậu cảm thấy Tô Nguyệt Đình là loại người nào?”
Trần Quốc Bảo bị hỏi, lông ngực đè ép một trận chua xót.
Loại người nào?
Luôn là bộ dạng nhẫn nhịn chịu đựng, đôi khi nhìn còn có chút tội nghiệp. Nhưng khoác bộ mắt đấy lên làm chuyện xấu mới làm cho người ta cảm thấy được ghê tởm, không phải sao? Chứ đừng nói lúc ấy Tô Nguyệt Đình còn làm vài chuyện hại Tưởng Mộng Lan bị thương.
“Còn người tên Tưởng Mộng Lan thì sao?” Trương Tấn Phong lại hỏi.
“nói đi theo tôi không thích hợp, cũng không muốn suy nghĩ”
Cái này có chút ra ngoài dự đoán của Trương Tấn Phong, nhưng theo bản năng anh cảm thấy được chuyện này không đơn giản như vậy.
“Trần Quốc Bảo.”
Trương Tấn Phong thản nhiên: “Chỉ số thông minh của cậu thật sự là cho chó ăn rồ, trở về tôi phải cho cậu tới khoa thần kinh làm một kiểm tra, để xem có phải đầu của cậu bị ngã hỏng rồi hay không”
“Anh”
Trần Quốc Bảo không phục: “Anh có thể đừng bởi vì chị dâu thích Tô Nguyệt Đình nên hùa cùng bọn họ đến dạy dỗ em được không?”
Trương Tấn Phong nở nụ cười, anh xoay chiếc bút trên bàn, nhịn xuống xúc động muốn ném vào mặt Trần Quốc Bảo: “Điều tra, tôi sẽ cho người điều tra kỹ càng. Từ từ điều tra, nếu mọi chuyện đều như lời cậu nói, tôi lập tức đuổi Tô Nguyệt Đình khỏi địa bàn của tôi”
“Cũng không được”
Trần Quốc Bảo thấp giọng: “Dù sao cô ấy cũng mang thai con của tôi”
“Tôi cho cậu điều tra” Trương Tấn Phong hoàn toàn giận tái mặt, anh đang dạy trẻ con sao?
Trần Quốc Bảo bị Trương Tấn Phong rống đến mức kinh hồn bạt vía, anh ta lao ra khỏi văn phòng, suýt nữa đâm vào Lê Hào đang đi tới.
“Tổng giám đốc Phong”
Lê Hào quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Đây là..”
“Cậu có cảm thấy Trần Quốc Bảo giống người bị điên không?”
Trương Tấn Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cắt ngang.
Lê Hào: “Đang hỏi cậu đấy”
“Không giống”