Chương 482: Võ công được ghi lại trong Y Kinh
Giang Vô Song được Giang Quốc Đạt thu nuôi.
Từ nhỏ Giang Quốc Đạt đã dạy cô ta luyện võ, dạy cô ta học tập, cô ta không dám chống lại sắp xếp của Giang Quốc Đạt.
Cô ta cũng biết sẽ có một ngày như vậy.
Chỉ là cô ta không nghĩ tới ngày ấy tới nhanh như thế.
Giang Quốc Đạt dựa trên ghế trong viện hít sâu một hơi, “Hai mươi năm trước ông đi tới Thần Long Giá tìm kiếm dược liệu đã từng thấy người Tiêu Dao môn. Người này tên Tiêu Dao Thái Nhật.
đánh nhau rất căng, ông ta đã thi triển ra một môn tuyệt học…”
Giang Quốc Đạt sa vào hồi ức.
Nhớ lại trận chiến đấu hai mươi năm trước.
Dù đã hai mươi năm trôi qua nhưng ký ức về trận chiến ấy vẫn khắc sâu trong tâm khảm.
“Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, tuyệt học này quá kinh khủng, so chiêu với ông ta ông thiếu chút nữa đã tử vong. Hai mươi năm qua ông vẫn đang suy nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp phá giải.”
Giang Vô Song nghe được những lời này không khỏi hỏi: “Ông nội, ông muốn cháu gả vào nhà Tiêu Dao một là lôi kéo nhà Tiêu Dao, khiến nhà Tiêu Dao có thể đứng về phía nhà họ Giang trong đại hội mấy tháng tới, hai là nhân cơ hội này lẫn vào nhà Tiêu Dao, trộm lấy Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng?”
Giang Quốc Đạt nhẹ nhàng gật đầu.
“Có thể kéo bọn họ về phe chúng ta là tốt nhất. Nhưng nếu không cách nào lôi kéo, nếu nhà Tiêu Dao và nhà họ Giang đối địch sẽ khiến nhà họ Giang rước lấy một đối thủ đáng sợ. Bởi vì cái gọi là biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, chỉ khi chiếm được tuyệt học nhà Tiêu Dao mới có thể tìm ra phương pháp phá giải võ học.”
“Vâng, Vô Song hiểu” Giang Vô Song gật đầu.
Giang Quốc Đạt hơi vươn tay ra hiệu ngừng, nói: “Trong khoảng thời gian này cháu cũng đã mệt mỏi rồi, xuống dưới nghỉ ngơi đi”
“Ông nội, cháu đi xuống trước.”
Giang Vô Song gật đầu. Sau khi chào hỏi Giang Quốc Đạt một tiếng cô ta xoay người rời đi.
Thành phố Tử Đăng.
Giang Cung Tuấn vừa về đến đã đi ngủ.
Ngủ một giấc đến buổi tối.
Anh rời giường, khi đi từ trên tầng xuống.
Đường Sở Vi đã tới từ lâu, cô đang ngồi chung một chỗ với Đan Thiến nói về một số tâm đắc tu luyện.
Tuy rằng Đường Sở Vi có chân khí Tam Cảnh, nhưng đối với tu luyện cô chỉ có kiến thức nửa vời, cũng là người mới nhập môn giống Đan Thiến, thậm chí có thể nói cô còn chưa được tính là đã nhập môn.
Thấy Giang Cung Tuấn đi xuống, Đường Sở Vi lập tức đứng lên, trên gương mặt trắng nõn hiện ra ý cười xán lạn, ngọt ngào kêu một tiếng: “Chồng, anh tỉnh rồi.”
Giang Cung Tuấn gật đầu ngồi xuống.
Đan Thiến nhìn anh hỏi: “Anh Giang, tôi có một chút nghi ngờ trên phương diện tu luyện.”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Nghi ngờ gì nói thử tôi nghe xem”
Đan Thiến nói ra nghi ngờ của mình.
Mà Giang Cung Tuấn cũng kiên nhẫn giải thích.
Chẳng qua anh chỉ mới tu luyện ra chân khí không lâu, đối với tu luyện anh cũng chỉ có kiến thức nửa vời, anh chỉ giải thích điểm mà anh cho là đúng.
Đường Sở Vi cũng rất nghiêm túc lắng nghe, đôi khi còn gật đầu khích lệ Giang Cung Tuấn nói rất đúng.
Buổi tối hôm nay Đường Sở Vi không quay về nhà họ Đường.
Lúc đầu Giang Cung Tuấn muốn cô trở về nhưng cô cứ muốn ở lại.
Còn muốn ngủ chung một phòng với Giang Cung Tuấn.
Đan Thiến cũng biết hai người đã từng là vợ chồng, mặc dù đã ly hôn nhưng đây là chuyện giữa hai người bọn họ, cô ta cũng không hiểu rõ, từ rất sớm đã trở về phòng ngủ.
Tầng hai, trong gian phòng của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn ngồi trước bàn sách, trong tay cầm quyển hạ Y Kinh rất nghiêm túc đọc sách.
Quyển hạ Y Kinh chủ yếu ghi lại cách vận dụng tám mươi mốt kim nghịch thiên, nhưng ở mặt sau cùng cũng ghi lại một bộ võ học.
Trước đó Giang Cung Tuấn chỉ xem sơ qua một lần, không tỉ mỉ nghiên cứu.
Hiện tại anh định nghiên cứu cẩn thận một chút.
Bởi vì chân khí chỉ là cơ sở, võ công mới là căn bản.
Đường Sở Vi tắm rửa xong đi ra.
Trên người cô chỉ choàng một chiếc khăn tắm che lại những nơi nhạy cảm, cánh tay trắng nõn và cần cổ thon dài đều hiện ra ngoài, trong tay cô cầm một chiếc khăn lông lau tóc.
Thấy Giang Cung Tuấn đang đọc sách, cô không khỏi đi tới nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
“Chồng, võ công được ghi ở cuối Y Kinh anh lĩnh ngộ chưa?”
Giang Cung Tuấn không khỏi để sách xuống liếc mắt nhìn Đường Sở Vị, hỏi: “Trước đó em vẫn luôn ở cùng ông nội, hẳn ông nội cũng từng xem quyển Y Kinh này rồi đúng không?”
“Vâng”
Đường Sở Vi cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Đúng là ông nội đã từng xem qua, chẳng qua ông nội nói sách này hữu dụng với anh, nhưng người khác có xem cũng vô dụng, bởi vì trong tay bọn họ không có tám mươi mốt kim nghịch thiên”
Nói tới tám mươi mốt kim nghịch thiên, Đường Sở Vi không khỏi bật cười: “Trước đây em thật ngốc, lại có thể lấy tám mươi mốt kim nghịch thiên của anh ra phơi nội y”
“Ông nội còn nói gì với em nữa?”
Đường Sở Vi nghĩ nghĩ một hồi lại nói: “Ông nội nhấn mạnh tới võ học được ghi lại trong Y Kinh. Ông nội nói bộ tuyệt học này tên là Kim Cương Bất Hoại Thần Thông, một khi luyện thành, đao thương bất nhập. Chẳng qua muốn luyện thành cũng rất khó, cần có cuốn thượng Y Kinh làm phụ trợ”
“Em nhớ lúc trước ở nhà vườn Long Tuyền, người khác dùng đao cũng không thể đâm rách da thịt anh, anh còn nói anh mặc quần áo chất liệu đặc biệt, rõ ràng là anh đang lợi dụng thuốc để thay đổi kết cấu tế bào thân thể”
Nhớ tới những chuyện này, Đường Sở Vĩ lại cảm thấy trước đây cô thật ngốc.
Giang Cung Tuấn nhìn xuống sách, biết đây là một bộ võ học phòng ngự.
Cụ thể nên tu luyện thế nào anh còn chưa lĩnh ngộ được.
Ông nội của anh là thiên tài võ học, còn tinh thông y thuật, nếu ông ấy đã xem chắc chắn sẽ nói cho Sở Vi.
Anh nhìn Đường Sở Vi chờ đợi Đường Sở Vi nói tiếp.
Đường Sở Vi cười cười xong lại tiếp tục nói: “Ông nội nói muốn tu luyện bộ thần thông này cần chú ý một điểm quan trọng, đó chính là đầu tiên phải đánh thông kinh mạch toàn thân, để chân khí dạo khắp toàn thân, hình thành vòng bảo hộ bên ngoài thân thể, hình thành tường đồng vách sắt. Sau khi thân thông đại thành còn có thể hình thành bức tường khí dày ba mét, kim cương bất hoại, đao thương bất nhập chân chính”
Đường Sở Vi biết cũng không nhiều.
Cô nói hết những chuyện Giang Thời đã từng nói cho Giang Cung Tuấn nghe.
Giang Cung Tuấn nghe rất nghiêm túc.
Sau khi nghe xong anh lại đi xem sách.
Lĩnh ngộ từng chút một.
Anh đắm chìm vào trong bộ tuyệt học.
Đường Sở Vi nằm trên giường đợi rất lâu nhưng Giang Cung Tuấn vẫn không tới đi ngủ.
Cô buồn ngủ quá sức, ngáp dài một tiếng kêu lên: “Chồng, anh đừng xem nữa, đi ngủ thôi, đợi sáng ngày mai lại xem tiếp.”
Giang Cung Tuấn không khỏi để sách xuống xoay người nhìn Đường Sở Vi đang nằm trên giường, cả người bị chăn bao phủ chỉ lộ ra mỗi một cái đầu nhỏ, khế lắc đầu nói: “Em ngủ trước đi, anh muốn xem thêm một lúc nữa lại nghĩ ngơi.”
“Chồng, đến đây đi” Đường Sở Vi vươn cánh tay trắng nõn ngoắc ngoắc Giang Cung Tuấn, trong giọng nói còn mang theo khiêu khích.
Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng.
Anh không bị mê hoặc, không để ý tới Đường Sở Vi nữa mà cầm lấy Y Kinh tiếp tục xem.
Đường Sở Vi cũng cảm thấy mất mặt, không tiếp tục dụ dỗ anh mà xoay người nằm ngủ.
Cùng lúc đó.
Tập đoàn Bách Niên, phòng họp tầng cao nhất.
Trong phòng họp tụ tập không ít người.
Có Hàn Kim Thần, có Hồng Tứ.
Thậm chí ngay cả Mộ Dung Tập, tiến sĩ C cũng tới đây.
Ngoài ra còn có mười mấy người.
Nhưng cầm đầu lại là một thiếu nữ thoạt nhìn chỉ có mười tám mười chín tuổi.
Cô ta đã thay đổi cách ăn mặc, trên người là bộ giáp da màu đen bó sát người, tuổi không lớn lắm nhưng vóc người rất nóng bỏng, thân hình chữ S tiêu chuẩn.
Mái tóc dài màu đen rơi lả tả trên hai vai.
Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra ý lạnh cao cao tại thượng, khiến người ta có cảm giác cách xa người ngoài ngàn dặm.
Cô ta là Mẫn Ngọc.
Trợ thủ đắc lực của ông Cao, Cao Mãn Ngọc.
Tất cả mọi người trong phòng họp nhìn Cao Mẫn Ngọc ngồi ở chủ vị.
Đầu ngón tay Cao Mẫn Ngọc nhẹ nhàng gõ bàn.
Lộc cộc.
Tiếng gõ rất có tiết tấu vang lên trong phòng họp.
Cao Mẫn Ngọc bỗng ngừng gõ, nhìn tiến sĩ C, nói: “Tiến sĩ C, ông nói trước đi”
Lúc này tiến sĩ C mới lên tiếng nói: “Lần trước vì tiêu hủy chứng cứ, Thiên Tử đã khởi động trình tự tự hủy, tất cả căn cứ nghiên cứu được thiết lập mấy năm nay đều bị hủy hoại. Thế nhưng tư liệu nghiên cứu những năm này đều nằm trong tay tôi. Chỉ là hiện tại trước nước kiểm tra rất nghiêm, không có quân Xích Diễm che chở, chúng ta vốn không thể tiếp tục nghiên cứu.”
Cao Mẫn Ngọc dùng giọng ra lệnh nói: “Vậy thì ra nước ngoài. Nói chung việc nghiên cứu phải mau chóng tiến hành, hơn nữa còn phải đạt được đột phá mang tính thực chất trong thời gian ngắn nhất.
“Còn có…”
Cô ta liếc mắt nhìn đám người Hàn Kim Thần và Hồng Tứ, ra lệnh: “Trong vòng ba ngày, phải giết chết tất cả tiệm thuốc ở phố y học, từ nay về sau phố y học chỉ có trung tâm y tế Thái Thượng”
“Đồng thời phải chèn ép, thu mua tất cả tập đoàn y dược trong thành phố Tử Đằng, kết quả tôi muốn là Đại Lan chỉ có Bách Niên. Về phần quá trình ra sao không quan trọng. Các người hiểu chưa?”