Gió đêm giữa mùa hạ lướt qua mặt hồ, xuyên qua vườn hoa, từ từ rong chơi tiến vào bên trong Các, nhè nhẹ thổi vào tấm màn trướng lụa mỏng manh đang rủ xuống trong phòng khiến nó khẽ bay bay theo gió.
Doãn Hoa Nông vùi mình trong chăn, bất an mà ngủ, trong ngực cứ luôn có một cảm giác rối rắm phiền muộn lạ thường khiến nàng không khỏi nhíu mày, thở dốc; gò má đau nhức càng khiến nàng khó chịu, mỗi lần đều đau đến mức bừng tỉnh từ trong mộng.
Giữa cơn nửa tỉnh nửa mê, nàng cảm giác được sự mát lạnh truyền đến từ gương mặt đang nóng như thiêu đốt của mình, hết sức thoải mái, dễ chịu và giảm đi đau đớn của nàng.
Hình như có người đang giúp nàng thoa thuốc, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, cẩn thận che chở giống như xem nàng là trẻ con mới sinh vậy.
Một luồng hơi thở ấm áp chậm rãi di chuyển từ trên cao xuống thấp, lướt qua mặt mũi của nàng, sau đó là đôi môi đỏ mượt mà… có người đang hôn nàng!
Doãn Hoa Nông vội vàng tỉnh giấc, bất ngờ mở mắt ra, muốn kêu to lên nhưng phát hiện mình không thể phát ra được tiếng, bởi vì cánh môi đang bị người ta dán chặt lấy, lưỡi cùng lưỡi dây dưa khó lòng dứt bỏ.
Bình tĩnh nhìn lại, người tới hóa ra là Liệt Hạo Thiên. Hừ, sau khi tát nàng một cái, hắn lại còn không biết xấu hổ tới đây làm phiền nàng!
Hoa Nông theo bản năng đẩy gương mặt kia ra, sau đó cố gắng quay mặt đi, hướng về phía bên trong, không thèm để ý đến hắn.
“Nàng còn đau không? Ta xin lỗi!” Hắn thấp giọng nói, hận bản thân lúc trước không nên hiểu lầm nàng.
Doãn Hoa Nông không cảm kích chút nào, nàng tức giận nói: “Đánh người ta cho đã rồi quay lại nói xin lỗi là được sao, hừ! Ta là cái gì mà phải tha thứ cho ngươi? Món nợ này cả đời ta sẽ nhớ rõ!” Nét mặt Liệt Hạo Thiên lập tức trở nên ảm đạm, thất thần trong chốc lát.
“Ta phải làm sao mới có thể bù đắp lỗi lầm của mình được đây?” Hắn quả thật đã làm chuyện không thể tha thứ được, trời mới biết lúc này hắn có bao nhiêu hối hận! Nhưng mà, thấy nàng cùng với người đàn ông khác thân mật bên nhau, đối với hắn mà nói chính là một cú đánh thật đau, bởi hắn không chịu được cảm giác thấy nam nhân khác đụng chạm tới nàng!
“Không cần! Ta chỉ là một kỹ nữ thân phận thấp kém, sao dám để cho Liệt bảo chủ tôn quý khiêm nhường cầu xin ta, còn hy vọng xa vời được đền bù nữa chứ?” Nàng đem oán khí mấy ngày nay toàn bộ phát tiết lên người hắn.
“Nói thẳng ra tức là, nàng không chịu tha thứ cho ta?” Hắn ấm ức nói, nhưng ngay sau đó đã ngẩng đầu, tròng mắt đen thoáng qua tia nhìn nóng cháy, cánh tay nhấc lên, gắt gao đem nàng ôm chặt trong lồng ngực.
Bàn tay to quen thuộc ấm áp trượt vào bên trong cái yếm, chụp lên bụng dưới bằng phẳng của nàng rồi chậm rãi vuốt ve; đôi môi nóng rực khẽ chạm vào gò má, rồi quanh co một đường vòng đến cần cổ trắng như tuyết… Liệt Hạo Thiên ý đồ sử dụng tình cảm nồng nàn để xoá đi ý nghĩ thù hận của nàng, nụ hôn của hắn không hề giống như trước kia, mạnh mẽ cướp đoạt, thay vào đó là dịu dàng chậm rãi, tiến vào chỗ sâu trong tâm hồn của nàng, từng bước xâm chiếm, rồi thôn tính toàn bộ, từng bước làm mềm đi tri giác cùng với ý thức của nàng.
Doãn Hoa Nông không chịu nổi khẽ run rẩy toàn thân, hắn… sao hắn có thể giảo hoạt như vậy chứ, dựa vào cái gì sau khi làm việc gì sai, hắn có thể dễ dàng đòi hỏi sự tha thứ lại còn dùng đến cách này… thật là hèn hạ!
Hừ! Nàng cứ không tha thứ cho hắn đấy, vĩnh viễn không bao giờ!
Hoa Nông giả bộ nằm thờ ơ, tuy nhiên, khi tay của hắn dời lên trên ngực, nàng bỗng sợ hãi thở gấp ra thành tiếng…
Liệt Hạo Thiên đắc ý khẽ cười một tiếng, bàn tay to bỗng nhiên dùng sức xé tan cái yếm màu ngó sen non trên người nàng, đôi môi nóng bỏng tiến xuống cần cổ, đi qua xương quai xanh tới bộ ngực sữa của nàng, ngậm lấy nụ mân côi đỏ chói.
Thân thể mềm mại của Doãn Hoa Nông co rút một trận, không nhịn được thấp giọng hô thành tiếng. Nàng gần như đã muốn đầu hàng, nhưng vẫn tự nói với bản thân, đây chỉ là một hình thức chinh phục khác của hắn, hắn căn bản không hề yêu nàng, chỉ lấy nàng làm người thay thế cho một người con gái khác, đây cũng chính là thứ nàng không thể chấp nhận được.
Doãn Hoa Nông thở dốc, vội vàng kéo lấy tay Liệt Hạo Thiên, trợn to đôi mắt to tròn ngập nước nhìn hắn nói: “Muốn ta tha thứ cho ngươi cũng có thể, trừ phi… ngươi thả ta ra.” Nàng quyết định buông tha cho hắn, nam nhân này nàng yêu không nổi, cũng không thể yêu, bởi vì nàng vĩnh viễn cũng không chiếm được trái tim cùng với tình yêu của hắn.
Những lời này đối với Liệt Hạo Thiên mà nói đã tạo nên cơn chấn động lớn, hai ngọn lửa cuồng dã nhanh chóng dấy lên trong đôi mắt, nguy hiểm, âm u nhìn thẳng về phía nàng.
“Ta sẽ không bao giờ thả nàng đi!” Toàn thân hắn căng thẳng lên tiếng.
“Vì sao? Là vì ba mươi vạn lượng kia sao?” Nàng định đưa tay xuống dưới đệm giường lấy ra ngân phiếu ba mươi vạn lượng: “Số tiền này ta không cần, trả lại toàn bộ cho ngươi, từ nay về sau ta và ngươi đường ai nấy đi, không còn bất kỳ quan hệ gì nữa!”
Liệt Hạo Thiên nheo mắt, hung ác nham hiểm nhìn nàng, tiếng nói sâu xa bỗng vọng đến: “Vô dụng, ta sẽ không thả nàng.”
“Vì sao?” Nàng tức giận vung hai quả đấm lên đánh
vào ngực hắn.
“Bởi vì ta còn chưa nếm đủ!” Hắn bị bắt ép liền lên cơn nóng nảy, không thèm lựa lời mà nói. Ngay sau đó hắn liền cúi đầu hôn lên môi nàng, dùng sức mà cắn mút, dường như đang muốn nuốt nàng vào bụng.
“Nhìn ta đi!“ Liệt Hạo Thiên nổi giận, chiếm lấy môi nàng cùng sự nôn nóng hoảng sợ trong tim, ép nàng mở miệng để đầu lưỡi giảo hoạt của hắn đi vào quấy nhiễu từng giác quan, cảm giác của nàng.
“Ta sẽ không để nàng đi đâu… “ Hắn thở hổn hển, lẩm bẩm nói. “Cả đời này nàng đừng mơ tưởng có thể thoát khỏi Liệt Gia Bảo, ta muốn nàng theo ta vĩnh viễn.“ Hắn không hiểu đến cuối cùng vì sao vừa nghe thấy nàng muốn rời đi, trong lòng mình liền trở nên vô cùng sợ hãi. Hơn mười ngày nay, cùng nàng ở hai nơi cách xa nhau, hắn lúc nào cũng chỉ nghĩ muốn làm xong nhanh công việc để sớm ngày trở về Liệt Gia Bảo, bởi vì nơi đây có một bóng hình khiến hắn ngày đêm thương nhớ.
Liệt Hạo Thiên không chỉ tự hỏi bản thân một lần, liệu đây có thể coi là yêu hay chưa? Hay vẫn chỉ là một loại di tình vì nàng giống với Điệp Nhi đã mất?
Nhưng hắn không tìm được đáp án. Dục vọng của hắn đối với nàng giống như không bao giờ dập tắt được, căn bản chưa từng thoả mãn. Hắn là như thế, vô phương thoát khỏi sự say đắm đối với nàng, thân thể của nàng, từng cái nhăn mày, từng nụ cười, rồi đến cái tính tình giảo hoạt kia… đã in dấu ấn thật sâu trong đáy lòng hắn, hình tượng ấy thậm chí còn có phần tươi sáng rõ nét hơn so với Điệp Nhi.
Nhớ lại lúc ban đầu, hắn vì nhớ thương Điệp Nhi mà mua nàng, cũng thuỷ chung cho là nàng đối với hắn mà nói mãi mãi sẽ chỉ là một người thế thân, hắn không có khả năng yêu nàng, cũng không cho phép chính mình yêu người con gái khác ngoài Điệp Nhi.
Ai ngờ hôm nay thế nhưng hắn lại hãm sâu vào tình ái, phát hiện bản thân mình không chỉ muốn con người của nàng, lòng của nàng, còn muốn toàn bộ tâm hồn nàng thuộc về hắn.
Còn nàng thì sao ? Nàng có động lòng với hắn hay không? Khuôn mặt mỹ lệ của nàng, lúc nào cũng dễ dàng cười tủm tỉm rạng rỡ với người khác, tỏa ra sức cuốn hút mãnh liệt của mình, ngay đến cả lai lịch xuất thân của nàng hắn cũng phải nghe qua lời Cốc Thanh Phong nói, quả thực là khiến hắn vừa ghen ghét vừa đố kị.
Nàng đã phá vỡ bốn năm cố giả bộ tự tại khinh cuồng, không muốn yêu nữa của hắn, làm cho trái tim bất động, thâm trầm của hắn lại dậy sóng thêm một lần nữa, rối loạn vì nàng! Hắn lãnh đạm, hắn vô tình chẳng qua chỉ để che đậy sự yếu ớt, giờ đây cũng bởi vì nàng mà vỡ tan thành từng mảnh.
Vì vậy, hắn tuyệt đối không để cho nàng đi! Hắn đã trầm luân rồi, cũng không còn cách nào thoát ra được nữa!
“Làm nữ nhân của ta, thì cả đời phải cùng ta chắp tay bên nhau cho đến bạc đầu; từ hôm nay trở đi, mắt nàng, lòng nàng chỉ có thể nhìn ta, nghĩ đến ta, ngoại trừ ta ra, nàng không được phép yêu bất kỳ ai hết!” Hắn khàn giọng thì thầm bên tai nàng.
“Vì sao?” Doãn Hoa Nông thở gấp nói. “Lúc đầu ngươi mua cũng chỉ là mua thân thể của ta, chỉ muốn ta ngoan ngoãn nghe theo ngươi, cũng không nói ta phải yêu ngươi như vậy.” Hắn muốn nàng thương hắn, nhưng lại xem nàng như một thế thân, vừa không công bằng lại vừa tàn nhẫn, đáng hận nhất là lòng của nàng trong lúc vô tình đã bị hắn chiếm đóng.
“Ta thay đổi ý định rồi.” Hắn nắm lấy cằm của nàng, nghiêm mặt nói, hơi thở nóng rực như lửa trực tiếp phun lên gò má như cánh sen của nàng. “Ta không chỉ mua thân thể của nàng, còn mua cả đời này của nàng, không chỉ thế, lòng của nàng, linh hồn của nàng ta đều mua hết toàn bộ! Có đồng ý hay không cũng không do nàng quyết định, đây chính là mệnh lệnh.” Doãn Hoa Nông mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, nghi ngờ nhìn hắn. Nàng không hiểu tại sao hắn lại khăng khăng đòi hỏi nàng những điều này, nàng đối với hắn mà nói, không phải chỉ là người thay thế thôi sao? Hừ! Người đàn ông này không khỏi quá bá đạo và ngạo mạn đi, chỉ biết yêu cầu mà không chịu nỗ lực, thật là ghê tởm hết sức, nàng sẽ không để hắn được như ý đâu!
“Này! Đừng có được voi đòi tiên như thế chứ!” Nàng đưa ngón trỏ ra, đâm mạnh vào lồng ngực trần trụi của hắn, căm phẫn nói: “Cùng lắm ta chỉ là một người thế thân, ngươi chọn ta chẳng qua chỉ để lấp vào chỗ trống của người vợ đã chết mà thôi, để giải tỏa nỗi tương tư mong nhớ của mình, ngươi không có tư cách yêu cầu ở ta nhiều như vậy!”
Nàng quyết định sẽ không tự buồn bã, xót xa nữa, ngẫm lại xem, Doãn Hoa Nông nàng là nhân vật nào, không chỉ là hoa khôi số một của Giang Nam, còn là đệ tử đắc ý nhất của nghĩa phụ nàng, con người có tính tình ranh mãnh, thông tuệ như nàng, sao có thể cam tâm chịu thiệt trở thành kẻ thế thân cho người khác? Chuyện này quả thật là làm nhục tôn nghiêm của nàng, nàng tuyệt đối phải dũng cảm phản kháng đến cùng, nếu như đấu tranh không thành, vậy thì…. chạy trốn! Nàng cũng không muốn rơi vào tình trạng bi thảm, đau lòng đến gió thảm mưa sầu đâu.
“Xin ngươi nhìn cho rõ ràng, ta là danh kỹ Doãn Hoa Nông, không phải là người vợ yêu đã chết của ngươi.” Nàng thao thao bất tuyệt nói: “Mua thân thể của ta thì được, nhưng muốn mua trái tim của ta, linh hồn của ta, đừng mơ tưởng! Ta khuyên ngươi hãy sớm thả ta ra, nếu không thì…”
“Im miệng!” Liệt Hạo Thiên tức giận khẽ quát một tiếng, bá đạo ôm chặt thân thể của nàng, tức giận đến nỗi móng tay đâm sâu vào da thịt tuyết trắng non mềm bên dưới.
“Ta muốn nàng thổ lộ tình cảm thì nàng phải thổ lộ, ta muốn nàng yêu ta thì nàng phải yêu ta! Gặp được ta, nàng phải cam chịu số phận, cho dù là người thế thân thì nàng cũng đã định trước sẽ thuộc về ta rồi. Đời này kiếp này, ta và nàng đều phải bên nhau, bất kỳ sự chống đối nào cũng là uổng phí mà thôi.” Giờ phút này ánh mắt của hắn giống như điên cuồng, mê dại làm người ta sợ hãi, cặp mắt đen rét lạnh chiếu thẳng vào Doãn Hoa Nông, khiến nàng giật mình đến quên mất suy nghĩ, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn.
Nàng bỗng dưng hiểu rõ bản thân mình có lẽ ngay từ đầu không nên chọc hắn, đối chọi gay gắt cùng người này, kẻ xui xẻo vĩnh viễn chỉ có nàng mà thôi, thế nhưng nàng vẫn quật cường đáp trả lại hắn: “Chuyện này không phải ngươi nói được là được, đến cuối cùng thứ mà ngươi mua được cũng chỉ có thân thể của ta, chứ không phải là cả tấm lòng.”
Không nghĩ tới nhưng lời này lại khiến Liệt Hạo Thiên giận quá hoá cười, trông vừa điên cuồng vừa tà mị, hắn tiến đến gần môi nàng, thầm thì đầy ái muội: “Hãy đợi đấy, ta nhất định sẽ khiến nàng yêu ta!” Từ hôm nay trở đi, hắn muốn hoàn toàn thuần phục nàng, để nàng hiểu được rằng hắn mới chính là chúa tể trong cuộc đời nàng, nắm giữ quyền sống chết của nàng, thậm chỉ ngay cả thất tình lục dục [1] nữa.
Làn môi mỏng hơi cong lên, hắn bất ngờ cúi đầu cắn chặt vành tai non mềm của nàng, một bàn tay lặng lẽ đi tới hai ngọn núi cao ngất, mềm dẻo bên dưới, gắt gao nắm chặt lấy.
Doãn Hoa Nông nhất thời cứng người, cất tiếng nói yêu kiều vô lực: “Ngươi… cái tên đại bại hoại này, ta… ta sẽ không yêu ngươi, cũng không cần yêu ngươi!”
“Chuyện này cũng không thể thuận theo nàng được, nàng không những phải yêu ta, mà còn phải yêu ta đến răng long đầu bạc, nguyện thề không thay đổi….”
“Muốn giữ lại ta… cũng được! Trừ phi ngươi lấy ta làm vợ.” Nàng thở gấp nói, bất lực mà uốn cong người lên, kẹp chặt rồi thối lui, nhưng vẫn không có biện pháp ngăn cản sự xâm phạm của hắn. Nàng vốn tưởng rằng lời này vừa nói ra nhất định sẽ khiến hắn dừng tay lại, biết khó mà lui, ai dè…
“Đây chính là ước muốn của nàng sao?” Hắn ngước đôi mắt đen thâm thuý sáng rực, một mực khoá chặt từng biểu tình trên khuôn mặt phiếm đỏ của nàng, “Nói thẳng ra thì, nàng vẫn chỉ là một nữ nhân ham hư vinh, hám lợi, ngay từ đầu đã vọng tưởng xa vời muốn ta cưới nàng thôi, đúng không?” Hắn bất ngờ thêm lực ở tay khiến Doãn Hoa Nông đau đớn, nàng tủi thân nhíu mày.
“Đúng vậy! Ta chính là nữ nhân như thế đấy, nếu ngươi thông minh thì hãy để ta đi đi, nếu không coi chừng ta sẽ lấy hết tất cả gia sản của ngươi bây giờ!” Nàng không thẹn mà nói. Tốt nhất là để hắn nghĩ như vậy, chỉ cần có thể khiến hắn đồng ý bỏ mình, nàng không quan tâm bản thân sẽ bị coi như kẻ xấu xa đến thế nào.
Liệt Hạo Thiên yên lặng nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên nở một nụ cười thấu hiểu, cũng đã nhìn rõ ý đồ của nàng.
“Muốn dùng phép khích tướng để cho ta thả nàng đi sao? Đối với ta mà nói, có cưới vợ hay không cũng không khác biệt nhiều, quan trọng là, nàng đã trở thành nữ nhân của ta.” Hắn thì thầm bên tai nàng đầy ái muội.
Hắn điên cuồng chiếm lấy khiến Doãn Hoa Nông chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, choáng váng đầu óc, nàng cảm thấy bản thân dần mê muội, hồn phách cũng đang cùng hắn cuốn lấy khó mà chia lìa.
Xa cách chỉ có hơn mười ngày, nàng không hiểu sao hắn lại kích động đến thế, giống như bỗng không cách nào thỏa mãn được, vậy nên mới giống như dã thú không ngừng đoạt lấy, từng chút từng chút vét cạn sức lực của nàng … Kích tình qua đi, Liệt Hạo Thiên để nàng nằm gục trên người hắn, hai tay thân mật ôm lấy nàng.
“Ngủ ngon đi, ta đã khiến nàng mệt muốn chết rồi.” Hắn yêu thương thầm thì nói, giống như sợ rằng chỉ một tiếng động mạnh cũng sẽ làm nàng biến mất không còn dấu vết, hắn ôm chặt lấy thân thể nàng, không chịu buông lơi đến một lần.
“Ừm…” Doãn Hoa Nông khẽ lẩm bẩm giống như mèo con, lông mi vô lực rũ xuống, gối lên lồng ngực rắn chắc lại vừa ấm áp của hắn, chậm rãi đi vào giấc mộng.
Nhìn khuôn mặt nàng đỏ ửng như lòng đỏ trứng gà vì kích tình mới trôi qua, trong tim Liệt Hạo Thiên nhất thời trào dâng thứ tình cảm dịu dàng, sâu sắc. Nàng là như thế, ngang ngạnh mà xinh đẹp, hoàn toàn khác xa so với sự mỏng manh như làn nước của Điệp Nhi ngày trước.
Hắn nên cưới nàng không? Bởi vì từ khi Điệp Nhi mắc bệnh qua đời, hắn luôn cho là lòng mình cũng đã chết theo, bởi vậy mà không còn ý định lấy vợ nữa.
Tuy nhiên, gặp được Doãn Hoa Nông lại khiến cho trái tim đã chết bốn năm qua của hắn vô tình sống lại. Không phải hắn không muốn cưới nàng làm vợ, chỉ có điều hễ nghĩ đến Điệp Nhi, hắn lại không có cách nào đưa ra quyết định được. Hắn cảm thấy mình thiếu nợ Điệp Nhi quá nhiều, thành thân cùng nàng ấy ba năm, thế nhưng gần như một nửa thời gian hắn không ở bên cạnh nàng vì công việc buôn bán của Liệt Gia Bảo bộn bề, hắn để cho nàng nếm trải tịch mịch cùng với cô đơn lẻ loi, đến nỗi ấm ức mà chết.
Hắn mãi mãi không quên được, khi hắn chạy về Liệt Gia Bảo, nhìn thấy dung nhan nàng tiều tuỵ, khoảnh khắc ấy, nàng khóc nắm chặt lấy tay hắn, chỉ im lặng nhìn hắn chăm chú, câu nói cuối cùng nàng để lại trước khi qua đời chỉ là ba chữ “Thật xin lỗi!” mà thôi.
Ba chữ kia cắn nát linh hồn hắn, đè nén tâm can hắn. Người nên nói xin lỗi phải là hắn, cái chết của nàng là do hắn tạo thành, là hắn đã hại chết nàng! Khi đại phu tuyên bố nàng vì ấm ức mà thành bệnh, đã trở thành tình trạng nguy kịch thì hắn giống như bị đánh trúng một đòn, trong lòng hối hận và với tự trách khiến hắn đau đến không còn muốn sống.
Là hắn đối đãi tệ bạc với nàng, vì vậy từ đầu đến cuối Liệt Hạo Thiên chưa từng có ý định tái giá trong đầu, cũng chỉ coi Điệp Nhi là người vợ duy nhất trong cuộc đời mình mà thôi, hắn muốn bù đắp những gì mà mình đã nợ nàng…nghĩ đến đây, lòng hắn tràn đầy đau khổ và mâu thuẫn, đôi mắt đen chậm rãi nhìn về gương mặt ngọt ngào đang say ngủ của Doãn Hoa Nông. Hắn không thể cưới nàng làm vợ, đây là vì Điệp Nhi, trái tim của hắn đã bị người con gái khác nắm giữ, sao có thể đem nốt cả địa vị của Điệp Nhi đưa cho người khác được?
Nhưng mà, mỹ nhân trong lòng hắn nên lấy thân phận gì để đi theo hắn suốt một đời một kiếp đây? Điều này khiến kẻ vẫn luôn sáng suốt quyết đoán như hắn cũng phải mờ mịt…
Đêm khuya, xung quanh Liệt Gia Bảo yên ắng không một tiếng động.
Giờ phút này mọi người đều đang chìm vào mộng đẹp, là thời điểm ngọt ngào ngủ say, thế nhưng, tại Tây Sương Viện của Liệt Gia Bảo, vẫn còn ánh nến lóe lên trong một gian phòng.
Nét mặt Tần Mị Nương tức tối, có phần nôn nóng bất an ở trong phòng đi qua đi lại, thị nữ tuỳ thân Vương mụ của nàng vẫn cung kính phục vụ đứng một bên. Trên ghế thái sư bên cạnh bàn trà, Liệt Vân Bằng đang ngồi đấy với gương mặt tái nhợt, ánh mắt có chút thất hồn lạc phách, cả người bất động.
Tần Mị Nương đi đến trước mặt Liệt Vân Bằng, trong cặp mắt xếch mơ hồ ánh lên tia giận dữ khóa chặt vào người hắn, thấp giọng mắng: “Vì sao con cứ luôn gây phiền toái cho nương như thế chứ? Không phải ta đã nói con không được phép đến gần Ức Điệp Lâu dù chỉ một bước rồi hay sao, vì sao con lại đụng chạm đến Doãn Hoa Nông, còn để cho Liệt Hạo Thiên bắt gặp nữa, con không muốn sống nữa phải không?”
Đối diện với vẻ mặt và giọng điệu nghiêm khắc trách móc của Tần Mị Nương, Liệt Vân Bằng chỉ lộ ra một nụ cười thê lương, khàn giọng nói: “Đúng là con không muốn sống nữa! Kể từ khi Điệp Nhi chết đi thì trái tim con cũng đã chết theo rồi, sống như vậy đâu còn gì ý nghĩa!”
“Con….con không làm nương tức chết thì không chịu được đúng không?” Tần Mị Nương thở hổn hển gầm lên. “Sao tôi lại có thể sinh ra đứa con này được chứ? Một đứa con trai không có tiền đồ chút nào!”
Bà ta khẽ thở dốc, chờ cho tâm tình kích động của mình dần bình ổn lại, sau đó tiếp tục nói: “Hôm nay nương nhận được thư do bồ câu đưa tới của cậu con, nói là chuyện chúng ta phái người ám sát đại ca con đã bị vạch trần, tình cảnh hiện giờ của hai mẹ con chúng ta có thể nói là tràn ngập nguy cơ, con lại còn không biết sống chết mà đi tìm Doãn Hoa Nông! Hiện tại chẳng những con không ngồi lên được vị trí bảo chủ, chỉ sợ chúng ta cũng không thể tiếp tục ở lại Liệt Gia Bảo được nữa.” Liệt Vân Bằng hoàn toàn không để tâm, ánh mắt rời rạc nhìn về phía phương xa, hời hợt nói: “Từ trước đến nay con chưa từng nghĩ sẽ trở thành bảo chủ, mọi chuyện biến thành thế này đều do nương tự làm tự chịu mà thôi. Nhưng mà người cứ yên tâm đi, đại ca là một người trọng tình trọng nghĩa, không tìm người đến đây hỏi tội tức là muốn cho người một cơ hội, chỉ cần người an phận, huynh ấy sẽ không đuổi người ra khỏi cửa đâu.” Giọng điệu của hắn bình thản mang theo sự chế giễu lạnh lùng, đối với mẫu thân của mình, trong lòng Liệt Vân Bằng quả thực không cách nào tiêu tan hết nỗi oán hận.
Người mình yêu thương sâu sắc chết trong tay người thân yêu nhất của mình, nỗi đau này khiến nội tâm hắn luôn không ngừng mâu thuẫn, chịu đựng đủ thống khổ dày vò.
“Con…Sao con lại có thể nói với nương những lời như thế!” Tần Mị Nương tức giận đến phát run, trợn to mắt khó tin nhìn đứa con trai luôn ngoan ngoãn nghe lời của mình.
“Chỉ vì một Thẩm Điệp Nhi, cho đến lúc này con vẫn còn trách nương, trách nương đã hại chết nàng ta, hừ, lúc trước con cùng nàng ta làm ra chuyện phản bội đại ca con, nếu không phải ta quyết đoán kịp thời, thừa dịp trước khi sự việc bại lộ giải quyết nàng ta, con nghĩ mình sẽ còn toàn mạng mà sống đến bây giờ chắc, cho rằng đại ca con sẽ tha thứ cho chuyện con và vợ nó phát sinh gian tình hay sao?”
“Nương đừng nói nữa!” Liệt Vân Bằng thống khổ gầm nhẹ, “Con cùng Điệp Nhi là thật lòng yêu nhau, con sẽ cầu xin đại ca tác thành cho chúng con, vốn dĩ Điệp Nhi không đáng phải chết!”
“Hừ!” Tần Mị Nương cười khinh bỉ, “Con quá ngây thơ rồi, thân là một bảo chủ, vợ của chính mình cùng với đệ đệ phát sinh chuyện yêu đương, việc sỉ nhục như thế không có ai có thể thừa nhận được. Mọi chuyện một khi bị lộ ra, nó còn mặt mũi nào mà đối diện với thuộc hạ của mình? Khi đó con chỉ có con đường chết mà thôi!”
“Đừng có nói nữa, đừng nói nữa, van cầu người đừng nói nữa.” Liệt Vân Bằng lấy hai tay bịt lấy lỗ tai, cuồng loạn lắc đầu.
Vương mụ ở một bên thấy thế cũng có phần không đành lòng, vội vàng đi lên phía trước nói: “Tiểu thư, ngài cũng đừng giày vò tiểu thiếu gia nữa, chuyện quan trọng nhất lúc này là nghĩ xem nên làm gì mới đúng, chỉ cần còn ở lại Liệt Gia Bảo, chúng ta vẫn còn có hy vọng.” Tần Mị Nương cân nhắc nửa ngày, khẽ vuốt cằm nói: “Ngươi có chủ ý gì tốt không?” Vương mụ khẽ nheo mắt, cẩn thận phân tích: “Lúc nãy tiểu thiếu gia nói không sai, bảo chủ quả thực không có ý vạch trần âm mưu của chúng ta, chẳng qua là thông qua Tần lão gia gửi lời nhắc nhở tới chúng ta mà thôi, tạm thời hắn sẽ không trục xuất chúng ta khỏi Liệt Gia Bảo, trừ phi…”
“Trừ phi như thế nào?” Tần Mị Nương sốt ruột hỏi.
Trong mắt của Vương mụ thoáng qua một tia sáng rét lạnh, “Trừ phi nguyên nhân cái chết thật sự của bảo chủ phu nhân bị tiết lộ ra ngoài! Chuyện này nếu truyền tới tai bảo chủ, chỉ sợ là chúng ta không những sẽ bị đuổi khỏi Liệt Gia Bảo, còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.” Tần Mị Nương gật đầu tán thành.
“Chuyện này chỉ có ta và ngươi, Vân Bằng cùng với Chỉ Dung biết rõ, chỉ cần bốn người chúng ta không nói, Hạo Thiên vĩnh viễn sẽ không biết được.” Nói dứt lời, bà ta đặc biệt liếc Liệt Vân Bằng một cái, dùng ánh mắt sắc bén truyền đạt lời cảnh cáo vô hình của mình.
Liệt Vân Bằng không nói gì mà chỉ nhắm mắt lại.
“Tiểu thư, ngài đừng quên, còn có một người cũng biết rõ chuyện này…” Vương mụ mở miệng nhắc nhở, lại bị Tần Mị Nương dùng ánh mắt cùng bàn tay ra dấu dừng lại.
“Vân Bằng, con trở về nghỉ ngơi đi!” Nàng hất hàm hướng về phía Liệt Vân Bằng nói. “Nhớ kỹ lời ta dặn, không được phép đến Ức Điệp Lâu lần nữa, cũng không cho phép con có bất kỳ tiếp xúc nào cùng với Doãn Hoa Nông!” Liệt Vân Bằng khẽ gật đầu, đứng lên đi ra ngoài, thế nhưng, trong lòng hắn lại có tính toán khác. Câu vừa rồi Vương mụ chưa nói xong hiển nhiên là bị mẫu thân cố tình ngăn chặn, chắc có ẩn tình bên trong, dường như vẫn còn có người thứ năm biết được nguyên nhân thật sự về cái chết của Điệp Nhi, người đó là ai chứ?
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ, hắn vẫn không biến sắc, bước ra khỏi cửa phòng, sau đó len lén núp dưới song cửa sổ, dựng lỗ tai lắng nghe đối thoại trong phòng….
“Người ngươi vừa mới nói, đúng là Doãn Hoa Nông phải không?” Tần Mị Nương nhíu mày khẽ hỏi.
Vương mụ gật đầu một cái, “Nàng là người ngoài duy nhất biết được chuyện này.”
“Ta biết rồi. Ta không phải đã sớm ra lệnh cho ngươi, y theo phương pháp đối phó với Thẩm Điệp Nhi, âm thầm giải quyết nàng ta sao?”
“Chuyện này ta đã tiến hành hơn nửa tháng, dựa vào thời gian dược tính phát tác tính ra, nàng ta hẳn là cách cái chết không còn xa nữa, chỉ có điều trong mấy ngày này, nàng ta vẫn có cơ hội tố giác mọi chuyện với bảo chủ.” Vương mụ nói ra lo lắng của mình.
“Sẽ không đâu!” Tần Mị Nương khẽ cười lạnh, “Nếu nàng ta muốn nói cũng đã sớm nói, nha đầu Chỉ Dung kia tám phần mười đã xin nàng ta giữ bí mật cho mình. Dù sao ta cũng là mẹ ruột của nó, ít nhiều gì nó cũng không nỡ xuống tay.”
Vương mụ gật đầu, “Tiểu thư phân tích rất có lý, là ta đã quá lo lắng.”
“Lo lắng của ngươi cũng không có sai.” Tần Mị Nương khẽ nheo mắt, vẻ mặt âm u nói. “Để tránh đêm dài lắm mộng, mấy ngày tới hãy hạ thuốc nặng hơn một chút, sớm ngày diệt trừ nàng ta, chúng ta mới có thể ăn ngủ không lo.”
“Dạ, nô tỳ nhất định sẽ đem chuyện này làm tốt. Về phần Chỉ Dung tiểu thư… còn phải tiếp tục cấm túc nữa sao?”
Tần Mị Nương khẽ thở dài một hơi, “Trước khi Doãn Hoa Nông chưa giải quyết xong, không nên thả nó ra ngoài, chẳng còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục uỷ khuất nha đầu kia mấy ngày.”
“Vâng!” Vương mụ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Đợi thương lượng mọi chuyện xong xuôi, Tần Mị Nương phất tay với Vương mụ, “Đi xuống nghỉ ngơi đi! Ngươi cũng mệt mỏi rồi.”
Vừa nghe thấy những lời này, Liệt Vân Bằng vốn đang núp ngoài cửa sổ nghe lén vội vàng tìm một chỗ trốn đi.
Sau khi Vương mụ rời khỏi, ánh nến trong phòng Tần Mị Nương cũng tắt theo, lúc này Liệt Vân Bằng mới chậm rãi đi ra khỏi chỗ nấp, khuôn mặt tuấn tú, văn nhã hiện rõ vẻ sầu muộn nặng nề. Hắn không nghĩ tới mẫu thân lại muốn dùng chiêu cũ để hạ sát Doãn Hoa Nông, lần này hắn nên ngồi yên không nhắc tới, tiếp tục trơ mắt đứng nhìn bi kịch tái diễn hay sao?
Không! Hắn đã có lỗi với đại ca một lần, tuyệt không thể lại sai lầm thêm lần thứ hai! Huống hồ nếu Doãn Hoa Nông chết đi, có khác gì Điệp Nhi lại chết một lần nữa ngay trước mặt hắn chứ, hắn không cách nào chịu đựng được điều này. Có điều hắn lại không thể công khai lật tẩy độc kế của mẫu thân, mặc dù tội của bà ấy không thể tha thứ, nhưng dù sao bà cũng là mẫu thân của mình, hắn không đành lòng nhìn thấy bà ấy chết trong tay đại ca.
Suy nghĩ ngược xuôi một hồi, hắn chỉ còn cách tìm cơ hội lại gần Doãn Hoa Nông, nhắc nhở nàng hoặc dẫn nàng chạy trốn mà thôi, ở lại Liệt Gia Bảo này đối với nàng mà nói là quá nguy hiểm!
Mặc dù hy vọng mong manh, hắn vẫn sẽ cố đem hết khả năng để làm, bởi vì hắn không thể, cũng không có cách nào chịu đựng thảm kịch lại một lần nữa tái diễn. Mang theo tâm lý chuộc tội, trong lòng hắn âm thầm thề tuyệt đối không thể để cho Doãn Hoa Nông bị mẫu thân thành công sát hại.