Lọc Truyện

Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chỉ thấy Dạ Mặc Uyên được Thanh Phong mở đường đi đến với sự hộ tống của nhiều người, bên cạnh là Giáng Tuyết với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, hai hàng hai bên là thị vệ của phủ Dạ Vương. 

Dạ Mặc Uyên tỏ ra lạnh lùng, một luồng khí lạnh đáng sợ lượn lờ xung quanh người hắn. 

Hắn đang nổi giận. 

Nhưng không biết vì sao Cố Thanh Hy luôn cảm thấy trong sự tức giận của hắn mang theo chút buồn bã, giống như oán phụ. 

Nàng bưng một đĩa thịt trước mặt lên, hai mắt híp lại, nặn ra nụ cười: “Vương gia, ngài đến đây để ăn chực sao?” 

Dạ Mặc Uyên nhướng mày, nhìn món ngon trên bàn và hai người đàn ông đẹp trai đang ngồi hai bên, chỉ muốn đập chết nàng. 

Hắn vẫn chưa chết kia mà. 

Nàng đã bắt đầu tìm hoa vấn liễu rồi? 

“Xem ra Vương phi của bản vương sống cũng thoải mái lắm nhỉ”. 

Dạ Mặc Uyên nhấn mạnh hai từ “Vương phi” và “thoải mái”, giọng nói trầm thấp mang theo sự cảnh cáo. 

Thanh Phong, Giáng Tuyết bất mãn trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy. 

Xem lời của chủ nhân như gió thoảng qua tai đã đành, lại còn giải độc của chủ nhân được một nửa thì quăng sang một bên, thế này là quên mất chủ nhân rồi sao? 

Cố Thanh Hy cười gượng: “Cũng tạm, cũng tạm”. 

Từ khi xuyên qua đến bây giờ nàng vẫn chưa ngủ được một giấc yên ổn, nàng sống yên ổn chỗ nào chứ? 

Thấy sắc mặt của Dạ Mặc Uyên không tốt, Cố Thanh Hy biết e rằng chuyện tối nay không dễ giải quyết. 

Nàng bĩu môi: “Không phải ngươi nói cha ngươi đang tìm ngươi sao? Ngươi còn không mau quay về?” 

Tiêu Vũ Hiên nuốt vội miếng thức ăn cuối cùng xuống, hàm hồ nói: “Đúng, cha ta đang tìm ta, ta phải về trước đây”. 

Nói xong, Tiêu Vũ Hiên rời khỏi Noãn Các, đầu cũng không quay lại. 

Cố Thanh Hy sững sờ. 

Trước kia chiến thần đến tìm nàng hỏi chuyện không phải hắn ta sẽ chống đối một lúc sao? Sao hôm nay lại chạy dứt khoát như vậy? 

Lẽ nào hắn ta nghĩ rằng chiến thần sẽ không làm gì nàng? 

Diệp Phong biết điều đứng dậy, để hai người họ ở riêng với nhau. 

Cố Thanh Hy quát lên: “Ăn hết cháo trước đã, một giọt cũng không được chừa lại”. 

Hắn ta có biết cháo này quý giá thế nào không, một bát cháo có thể mua được cả căn biệt viện đấy. 

Lúc nàng nấu cháo suýt chút nữa thèm muốn chết, nhưng lại không nỡ húp một ngụm nào. 

Nếu Diệp Phong không uống hết thì thật có lỗi với nàng. 

Diệp Phong liếc nhìn chiến thần, lại nhìn sang Cố Thanh Hy, im lặng húp hết cháo. 

“Ngươi, đưa hắn ta đến phòng khách nghỉ ngơi”, Cố Thanh Hy chỉ vào hạ nhân. 

Chẳng mấy chốc trong sân chỉ còn lại Cố Thanh Hy và đám người Dạ Mặc Uyên. 

Dạ Mặc Uyên nhìn cái bát không mà Diệp Phong vừa ăn xong, mỉm cười đầy sâu xa: “Sen tuyết nghìn năm, băng hỏa tử nghìn năm, hỏa linh chi nghìn năm, còn có ngọc thiền nghìn năm. Cố tam tiểu thư vung tay hào phóng thật, chỉ riêng băng hỏa tử nghìn năm cũng có thể đổi lấy một nửa thành trì rồi. Nếu bản vương nhớ không lầm, người đàn ông đó là người mà cô đụng ngã ở Vô Ưu Quan phải không?” 

Cố Thanh Hy ra hiệu cho người dọn bát đi. 

Nàng thì cười nịnh nọt: “Vương gia, đây chỉ là một bát cháo dược thiện bình thường mà thôi, làm gì khoa trương như ngài nói. Nếu ta có thứ tốt như vậy thì tự mình giữ lại uống trộm không hơn sao. Vả lại Diệp Phong là gì chứ, ngài anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, tài năng đầy mình, hắn ta còn không bằng một cọng tóc của ngài”. 

Thanh Phong, Giáng Tuyết đồng loạt trợn mắt. 

Nàng còn có thể vô sỉ hơn nữa không? 

Nàng nói mấy lời ba hoa thế này cũng thật lưu loát, không sợ cắn trúng lưỡi. 

“Cô còn nhớ lúc trước bản vương đã nói với cô những gì không?” 

Nói gì? 

Hắn từng nói nhiều câu như vậy, sao nàng nhớ được là câu nào? 

Nhìn dáng vẻ nghi hoặc của nàng, Dạ Mặc Uyên nổi giận bừng bừng. 

“Cố Thanh Hy, trong mắt cô có còn bản vương không?” 

“Trong mắt ta đều là ngài, sao ngài có thể nghi ngờ ta chứ? Ta còn nấu một bát cháo khác, vốn muốn bưng về cho ngài, nhưng đường đi xa xôi, cộng thêm đêm đã khuya, chẳng phải ta sợ ngài đã ngủ, không dám đưa ngài dùng hay sao?” 

“Thế sao?”, Dạ Mặc Uyên không tin. 

“Thật hơn cả trân châu, ngài đợi đấy, ta đi múc một bát cho ngài”. 

Bóng dáng màu hồng vừa rời đi, chẳng lâu sau lại bưng một bát cháo dược thiện quay lại. Cháo dược thiện đã nguội, cũng có chút khê, nhưng loáng thoáng có thể nhìn thấy nguyên liệu trong đó toàn là dược liệu quý giá chế biến. 

“Lần đầu nấu cháo, không khống chế lửa tốt cho lắm, nhưng cũng miễn cưỡng có thể ăn”. 

“Cháo nguội rồi”, sắc mặt của Dạ Mặc Uyên hơi tốt lên. 

Bát cháo này bị khê, bát của Diệp Phong lại không, chẳng lẽ bát này thật sự là nàng nấu lần đầu tiên? 

“Nguội rồi mới ngon, cháo nóng bỏng họng, ta cố ý thổi cho nguội đấy, ngài nếm thử xem có ngon không”. 

Thanh Phong bĩu môi: “Cháo bị khê rồi, chủ nhân thân phận cao quý, sao có thể ăn cháo khê chứ?” 

Cố Thanh Hy hùng hồn kháng nghị: “Chủ nhân nhà ngươi thân phận cao quý, ngài ấy trở tay là mây, lật tay là mưa, muốn cháo dược thiện thế nào lại không có chứ? Nhưng bát cháo này là do ta tự tay nấu, lễ nhẹ tình nghĩa nặng, ngươi có hiểu không?” 

Thanh Phong ói máu. 

Rõ ràng tam tiểu thư tùy tiện tìm một lý do để đuổi chủ nhân đi, còn nói năng hùng hồn như vậy. 

Cậu ta có thể đảm bảo, bát cháo dược thiện này không thể nào là tự tay nấu cho chủ nhân. 

Với sự anh minh thần võ của chủ nhân đương nhiên không thể nào tin, càng không thể nào ăn. 

Cậu ta vừa mới suy nghĩ như vậy đã thấy Dạ Mặc Uyên cầm thìa lên, hơi nhíu mày, lại… lại ăn một miếng. 

Ơ… 

Chủ nhân ăn cháo khê? 

Chuyện này… 

Thanh Phong rối bời trong gió. 

Giáng Tuyết cũng thấy ngạc nhiên. 

Điều làm bọn họ ngạc nhiên hơn nữa là chủ nhân không chỉ ăn một miếng mà là ăn đến mấy miếng, bình thản nói. 

“Cháo dược thiện này là cô tự tay nấu cho bản vương thật sao?” 

“Đương nhiên, hạ nhân của Vương phủ đều nhìn thấy, nếu ngài không tin, ngài có thể hỏi bọn họ”. 

Cố Thanh Hy ngồi trước mặt hắn, chống cằm nhìn hắn, hỏi dò: “Vương gia, ngon không?” 

“Một bát cháo khê có gì mà ngon chứ?” 

Chậc… 

Không ngon mà ngài ăn hết cả bát luôn sao? 

Ra vẻ! 

Sĩ diện! 

“Bản vương thấy bát của Diệp Phong không tồi, sáng mai cô nấu thêm một bát nữa cho bản vương giống như phần của Diệp Phong”. 

Nụ cười của Cố Thanh Hy cứng đờ: “Vương gia, ta rất nghèo, không có tiền mua nguyên liệu”. 

“Không phải vừa rồi cô nói bát của Diệp Phong chỉ là cháo dược thiện bình thường thôi sao? Nếu đã bình thường thì cần gì phải tốn nhiều bạc? Hay là… cô không muốn nấu?” 

Thanh Phong, Giáng Tuyết nhịn cười. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT