“Không cần đâu, ta rất mệt, phải trở về Noãn Các ngủ, ngoại trừ mang thịt tới, không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta”.
Vừa dứt lời, trước mắt nào còn bóng dáng của Cố Thanh Hy.
Vế sau của Thanh Phong còn nghẹn lại nơi cuống họng, hắn chỉ đành ngơ ngác nhìn nàng đi khuất dạng.
Chủ tử từng dặn, sau khi trở về phủ thì tới chỗ ngài ấy một chuyến…
Thanh Phong muốn đuổi theo nhưng không biết làm sao khi cửa lớn của Noãn Các đã đóng chặt, một tên thuộc hạ như cậu ta sao có thể tùy tiện bước chân vào.
Vừa quay người định đi báo cáo thì Dạ Mặc Uyên đã xuất hiện ngay trước mặt.
“Thuộc hạ tham kiến chủ tử”.
“Lui xuống đi”.
“Vâng”.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên có chút tái nhợt, không biết có phải do bị thương hay không.
Đôi mắt hẹp dài của hắn lướt qua cánh cửa của Noãn Các, dường như đang dò xét điều gì đó.
Võ mạch tầng hai…
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi không chỉ mở ra võ mạch mà còn nhảy vọt tới tầng hai, thiên phú quả thực không tồi.
Nếu hắn không nhìn lầm thì con rắn nhỏ trong tay nàng hẳn là mãng xà vương chín đầu bích ngọc.
Mãng xà vương chín đầu bích ngọc là vua của mọi loài rắn, không chỉ có thể hiệu lệnh rắn trong toàn thiên hạ, mà ngay cả không ít ma thú cấp cao cũng phải dè chừng.
Mãng xà vương chín đầu bích ngọc giống như mò kim đáy bể khắp thiên hạ cũng khó tìm một con, gần như đã tuyệt chủng, nàng kiếm được nó ở đâu vậy?
Còn có bản lĩnh khiến khiến vua rắn nhận mình làm chủ?
Không biết có phải là hắn suy nghĩ quá nhập tâm hay không, Thanh Phong thận trọng nói: “Chủ tử, con rắn lục đó quá bé, sợ rằng không đủ cho vương phi ăn, thuộc hạ đi bắt một ít rắn nhỏ dinh dưỡng phong phú, nấu cùng cho vương ăn thôi”.
Dạ Mặc Uyên: “.....”
Sao hắn lại có thể để một tên ngốc nghếch như vậy đi theo bên mình cơ chứ.
Đây là mãng xà vương chín đầu bích ngọc nhỏ tuổi, cho dù là nhỏ tuổi cũng đã đạt tới cấp bốn đỉnh phong, nếu là thành niên rất có khả năng sẽ đột phá lên cấp bảy, thậm chí là thăng cấp lên cấp địa.
Cậu ta có thể bắt giết nó sao?
Ai ăn ai còn không biết đâu.
Tâm tư Dạ Mặc Uyên vừa xoay chuyển, thăm dò trong mắt càng sâu hơn.
Cả người Cố Thanh Hy được vây quanh trong linh khí hẳn là trên người cất giữ bảo vật.
Là bảo vật thế nào khiến linh khí vấn vương trên người nàng hồi lâu không tan?
Giáng Tuyết cẩn thận từng li nói: “Chủ tử, linh khí trên người vương phi quá nồng đậm rồi, cao thủ bình thường trái lại không nhìn ra điều gì bất thường nhưng nếu là cao thủ từ cấp ba trở lên đều có thể phát giác ra được, sợ rằng vương phi sẽ bị kẻ khác để mắt tới”.
Nhớ đến những tia sáng nhiều màu xuyên thấu vòm trời kia, Giáng Tuyết cũng rất tò mò bảo vật cấp năm đó có phải đã rơi trúng vào tay vương phi hay không.
Nhưng bảo vật có linh trí, bọn chúng sẽ tự mình lựa chọn chủ nhân và chỉ nhìn trúng những người sở hữu sức mạnh vượt trội hơn chúng, tuyệt nhiên sẽ không gửi gắm cho kẻ yếu.
Ngay cả cấp một vương phi cũng chưa tiến vào, bảo vật sao có thể lựa chọn nàng?
Lúc này sắc tím trên Noãn Các phá xuyên cửa sổ mà bắn ra ngoài, bao quanh tròn ba vòng.
Thanh Phong kinh hãi: “Vương phi đột phá võ đạo tầng thứ ba rồi, vương phi mở ra võ mach từ lúc nào vậy? Dường như không có ai trợ giúp người mà”.
Biểu cảm của Giáng Tuyết cũng cứng đờ: “Không đúng, vương phi sắp đột phá võ mạch tầng thứ tư rồi”.
Cái gì…
Mới đột phá tầng ba lại sắp đột phá tầng bốn rồi?
Điều này cũng quá điên rồi.
Vòng tròn màu tím ở tầng thứ ba lại mở rộng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Người của vương phủ đều bị kinh động tới, người người đều cảm thấy không thể tin nổi.
Khi họ còn đang khâm phục vương phi thì từ trong Noãn Các lại vọng ra một tiếng thét thảm thiết.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên âm trầm, tay phải hắn vỗ xuống, cả người và xe lăn đã đáp xuống trước cửa Noãn Các.
“Bùm…”
Hắn phá cửa lớn, đi thẳng tới trước mặt Cố Thanh Hy.
Lại thấy Cố Thanh Hy đau đớn co quắp trên giường, hai tay gắt gao ôm chặt lấy phần bụng, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của nàng nhăn lại thành một đoàn, tựa như đang chịu đựng một cơn đau cực lớn nào đó.
Tiểu Cửu Nhi đang bò ăn trên bàn, thấy hắn nhìn tới nó, nó chỉ lắc đầu một cách ngây thơ, tỏ ý không phải là mình làm.
Nhìn đến đầu giường quả nhiên có mấy hạt nhân Tuyết Tinh Hạch vạn năm tuổi nhiều màu sắc, trong đó có một khối đã bị cắn nát hơn phân nửa.
Luồng linh khí dày đặc phát ra từ chính Tuyết Tinh đó.
Chết tiệt, người phụ nữ ngu xuẩn này sẽ không phải vì muốn nâng cao thực lực mà trực tiếp ăn Tuyết Tinh rồi chứ.
Dạ Mặc Uyên ôm nàng lên rồi không ngừng nghỉ truyền nội lực của mình vào trong cơ thể nàng, giúp nàng xoa dịu luồng khí đang bạo động càn quét tứ phía kia.
Vài luồng chân khí trong cơ thể Cố Thanh Hy liên tục đấu đá bừa bãi, một luồng so với một luồng càng ác liệt hơn, Dạ Mặc Uyên chỉ có thể không ngơi tay điều hoà chân khí, dùng thủ đoạn mạnh mẽ để áp chế chúng.
Không dễ dàng gì mới đàn áp được nhưng....
Trong cơ thể Cố Thanh Hy lại có một luồng chân khí giống như một hố đen đói khát hấp thụ chân khí của hắn, chỉ tiếc hận không thể hút cạn toàn bộ chân khí của Dạ Mặc Uyên.
Hắn muốn thoái lui chân khí nhưng lại bị kẹt chặt.
Cưỡng chế dừng lại sẽ tổn thương tới nàng ấy.
Dạ Mặc Uyên chỉ có thể trơ mắt nhìn nội lực của bản thân bị nàng rút đi từng chút một.
Thanh Phong Giáng Tuyết đứng ngoài hoảng sợ kêu lên: "Chủ tử".
"Lụi ra ngoài, đóng cửa lại, không có mệnh lệnh của bản vương, ai cũng không được phép tiến vào".
"Nhưng..."
"Ra ngoài ".
Giọng điệu của Dạ Mặc Uyên mang theo mệnh lệnh không thể phản bác, Thanh Phong cùng Giáng Tuyết chỉ có thể lui ra ngoài, nhưng trái tim lại kéo chặt.
Trong trận ác chiến với Thiên Phần Tộc lần trước, vì độc tố phát tác nên chủ tử đã bị chúng đánh bị thương nặng, đến hiện tại vẫn chưa khôi phục lại.
Hôm nay lại bị vương phi hút đi nhiều nội lực như vậy.
Không có nội lực, chủ tử làm sao trấn áp được độc tố ăn mòn?
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!