Hoàng hậu Sở Quốc nhìn những thị vệ chết thê thảm, sự áy náy dâng lên trong lòng.
“Là do ta ích kỷ, làm hại các ngươi... Nơi này gần với thành Vô Song, chúng ta đến thành Vô Song nghỉ ngơi đi”.
Cố Thanh Hy đã tốn rất nhiều công sức, nài nỉ mãi mới thuyết phục được Dạ Mặc Uyên từ bỏ ý định giết cả nhóm Hoàng hậu Sở Quốc.
Trong thành Vô Song.
Cố Thanh Hy và Hoàng hậu Sở Quốc mỗi người đi một ngả, nàng dẫn Dạ Mặc Uyên đến núi Huyết.
Trước khi đi, nàng dặn đi dặn lại rằng không được tiết lộ cho bất kỳ ai biết từng gặp họ, cũng không được nói họ đến thành Vô Song.
Dạ Mặc Uyên còn phái rất nhiều thuộc hạ đi theo giám thị họ.
Sở dĩ ngọn núi này được gọi là núi Huyết bởi vì nó chứa đầy biển máu dung nham, nhiệt độ rất cao, người thường hoàn toàn không dám tới gần một bước.
Lúc còn ở bên ngoài, Cố Thanh Hy đã nóng tới mức chảy mồ hôi ròng ròng, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành đỏ bừng.
“Nhiệt độ ở đây quá cao, võ công của nàng quá thấp, sợ là không chịu nổi”.
“Yên tâm, ta sẽ không đi sâu vào trong trung tâm dung nham”.
Cố Thanh Hy vừa đi vừa quan sát địa thế xung quanh, không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy khá quen thuộc với ngọn núi này.
Có phải nàng đã gặp ngọn núi này ở đâu rồi không nhỉ?
Càng đến gần, ngọn núi trước mặt càng quen thuộc, nàng vỗ mạnh vào đùi.
Mẹ kiếp.
Ngọn núi biển máu này không phải giống hệt hình vẽ trên chuông Phá hồn sao?
Mặc dù địa thế hơi khác, nhưng tổng thể không có gì thay đổi.
“Nàng sao vậy?”, Dạ Mặc Uyên hỏi.
“Không... Không có gì, chỉ là nơi này đâu đâu cũng có dung nham, nhìn hơi đáng sợ”.
Bàn tay dày rộng của Dạ Mặc Uyên đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của nàng, hắn dịu dàng bảo: “Nàng yên tâm, Li Lạc đã thăm dò nơi này kĩ càng nhiều lần, biển máu nằm xung quanh dưới vách núi, dù trên núi còn nhiều biển máu cũng sẽ không cản trở con đường của chúng ta”.
Cố Thanh Hy thử rút tay ra nhưng không thể rút khỏi tay Dạ Mặc Uyên.
Cuối cùng nàng để mặc hắn nắm.
Sợ?
Nàng có gì phải sợ?
Nàng chỉ sợ không tìm thấy bản đồ trên chuông Phá hồn và Long Châu thôi.
“Thuộc hạ bái kiến chủ tử, bái kiến vương phi”.
Cách đó không xa, mấy chục nam tử áo đen trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, đồng loạt quỳ xuống trước mặt họ.
Họ đều có ánh mắt sắc bén, thủ pháp nhanh nhẹn, vừa nhìn liền biết là cao thủ.
“Đứng dậy đi”, Dạ Mặc Uyên ra lệnh.
“Chủ tử, mọi thứ đã được sắp xếp xong, trong vòng mười ngày ngọn núi này ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được, người cứ yên tâm ạ”.
“Là ngươi à, trong khoảng thời gian ngắn như thế mà ngươi đã thăng chức rồi à? Được được”, Cố Thanh Hy vỗ vai Li Lạc như rất quen thuộc.
Dạ Mặc Uyên nheo đôi mắt nguy hiểm.
Li Lạc kinh sợ, vội vàng lùi lại vài bước, kéo dài khoảng cách với Cố Thanh Hy: “Đa tạ vương phi đã khen ngợi”.
Vốn dĩ hắn ta chính là thủ lĩnh ám vệ của chủ tử, là do vương phi nương nương tưởng hắn ta là người mới mà thôi.
“Tiểu tử, sau này ta sẽ dạy ngươi vài chiêu, bảo đảm ngươi sẽ được thăng chức tăng lương, ta không nói đùa đâu”.
“Nhận được sự dìu dắt của vương phi, thuộc hạ rất hài lòng với chức vị hiện tại của mình”.
Li Lạc lại lùi về sau, coi nàng như một con thú dữ.
Hắn ta đã là thủ lĩnh ám vệ cao nhất, nếu có thăng chức cũng không còn chức vị gì để hắn ta thăng lên.
Nhưng nếu vương phi tỏ ra quen thuộc và thân mật với hắn ta như vậy, hắn ta dám đảm bảo chủ tử nhất định sẽ thu hồi chức vị thủ lĩnh ám vệ của hắn ta.
Cố Thanh Hy bĩu môi.
Nhóm thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên thật nhát gan, sao ai cũng sợ nàng thế nhỉ?
“Đi thôi”, Dạ Mặc Uyên bảo.
Ngọn núi này có hình hồ lô, trên miệng hồ lô cao nhất tựa như con lạch trời, rất khó đi, hoặc phải nói là không có đường để đi.
Xung quanh núi hồ lô là dung nham cuồn cuộn, vừa vào núi, nhiệt độ cao đã lập tức phả tới. Cố Thanh Hy cầm tinh hạch Vạn Niên Tuyết, tạm thời làm giảm nhiệt độ của dung nham.
Nhìn biển máu sôi trào ở bên dưới, Cố Thanh Hy kinh hãi, nàng nhấc một tảng đá lớn quăng xuống, chỉ nghe thấy một tiếng “tõm” rồi không còn gì nữa.
Không biết biển máu sâu bao nhiêu, hoặc có thể là tảng đá đã bị biển máu hoà tan, đến nỗi không phát ra tiếng động nào.
Nàng sợ hãi: “Biển máu này đã hình thành bao nhiêu năm mới có thể nóng như vậy?”
“Vách đá nguy hiểm, nàng đi vào giữa đi”, Dạ Mặc Uyên nắm chặt tay nàng, dù biết nàng có Tuyết Tinh Hạch trong tay, không phải sợ nhiệt độ của dung nham, nhưng hắn vẫn dùng nội lực của mình để giúp nàng khỏi bị nóng.
Đôi mắt lạnh lẽo của Dạ Mặc Uyên cảnh giác nhìn xung quanh, như thể muốn xác nhận nơi này có tồn tại nguy hiểm hay không thêm một lần nữa.
Cố Thanh Hy hết nhìn Đông tới nhìn Tây, khi càng đến gần, nàng đã có thể xác nhận bản đồ trên chuông Phá hồn chính là vị trí của miệng hồ lô.
“Đến rồi”.
Li Lạc đột nhiên lên tiếng.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu lên nhìn, đây là một thung lũng, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, nằm bên dưới miệng hồ lô. Từ trên cao nhìn xuống, ngoại trừ miệng hồ lô, hầu như có thể nhìn thấy cả ngọn núi hồ lô, cộng thêm địa hình bí ẩn, người thường hoàn toàn không thể phát hiện.
Phải nói rằng đây là một nơi rất tốt. Để tìm được nơi này, có lẽ thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên đã tốn rất nhiều công sức.
Bên cạnh thung lũng có một con sông máu, mặc dù dung nham không nhiều lắm nhưng cũng tập trung thành một dòng sông nhỏ, nóng tới mức họ chảy mồ hôi ròng ròng.
“Vương phi, không biết nơi này có thể thực hiện được không ạ?”
“Tốt lắm, giữ hai người ở lại, còn những người khác lui ra ngoài hết đi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!