Hoàng thái thượng trưởng lão đáp: “Không, bọn họ hẳn là đã theo dõi và nhìn ra điểm yếu của ma long trong quá trình chúng ta chiến đấu với nó nên mới đặc biệt công kích vào điểm này”.
"Các ngươi còn ngẩn người ra đấy làm gì, dưỡng thương trước rồi bố trí mai phục, tránh việc bị bọn chúng đoạt được trước, đúng rồi, nhân tiện đưa Thiếu Nghi an toàn ra ngoài đi, nhất định phải bảo đảm an toàn cho nó, tuyệt đối không thể để nó nhận phải bất kì tổn thương nào”.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới một trận khác thường mỏng manh, thái thượng trưởng lão lập tức phát giác ra: “Kẻ nào, đi ra đi, nếu còn không ra cẩn thận ta sẽ bóp chết ngươi”.
Bọn họ đều bị thương nặng, chỉ cần một cao thủ không quá xuất chúng cũng rất có khả năng lấy tính mạng họ nên tất cả đều sẵn sàng bày thế trận đón địch.
Một cơn gió ập tới, cơ thể Cố Thanh Hy lóe lên, nàng cố ý ngã nhào xuống trước mặt bọn họ, cả người nàng bẩn thỉu, đầu tóc rối bù giống như một tên ăn mày.
Gương mặt trước nay luôn mang phong thái tự tin của nàng trước tiên lộ ra nét hốt hoảng, theo phản xạ tự nhiên ôm chặt lấy thứ trong ngực, run giọng nói: “Các người muốn làm gì?”
“Là ngươi, sao ngươi lại ở đây, Diệp Phong đâu?”, Lan kỳ chủ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, không biết nàng lại ấp ủ mưu đồ gì, nha đầu ma quỷ này.
“Diệp Phong đã rời khỏi núi Hồ Lô Huyết rồi”.
“Trong ngực ngươi đang giấu thứ gì đó?”
Sắc mặt Cố Thanh Hy hơi thay đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại sự trấn tĩnh, hai tay nàng buông thõng, giả bộ thong dong đáp: “Một cô gái yếu đuối như ta thì có thể có thứ gì trong lòng, chỉ là lo sợ một đám đàn ông các người có hành vi khiếm nhã với ta mà thôi”.
Không ai tin lời này của nàng.
Bởi biểu cảm dao động nhỏ xíu kia đã bán đứng nàng, cho dù nàng bình tĩnh đến đâu, bọn họ vẫn tóm được chi tiết đó.
Người của Ma tộc nhao nhao bao vây nàng lại, người của Thiên Phần tộc tuy rằng đứng ngoài cuộc nhưng cũng không không có ý định bỏ qua cho Cố Thanh Hy.
“Nhóc con, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn giao nộp đồ vật ra, nếu không…. ha…”
Trong giọng nói của Lan kỳ chủ tràn ngập ý cảnh cáo.
Mẫu Đơn kỳ chủ tặc lưỡi chậc chậc: “Mặc dù con nhóc này hơi bẩn thỉu nhưng dáng người ngược lại khá tốt, miễn cưỡng lấy làm ấm giường dường như cũng không tệ”.
“Các… các người muốn làm gì…”
“Ta nói cho ông biết, ta thế nhưng là Dạ vương phi, nếu các người dám động vào ta, Dạ vương sẽ không buông tha cho các người đâu”.
“Cái gì… ngươi là thê tử của Dạ Mặc Uyên? Vậy Thiên Phần tộc ta càng không thể bỏ qua cho ngươi, người đâu, giết nàng ta”.
Khi tất cả người bổ nhào tới định diệt trừ nàng ngay tại chỗ thì Cố Thanh Hy quả quyết dịch bước chân tới trên mép vách đá rồi giơ cao chuông Phá hồn: “Nếu các người tiến thêm một bước, ta sẽ vứt chuông Phá hồn xuống Biển Máu”.
"Chuông Phá hồn, vậy mà thực sự là chuông Phá hồn”.
Mọi người có mặt đều trợn trừng mắt thèm muốn.
Chiếc chuông trong tay Cố Thanh Hy từ từ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, phù văn lập lòe, thậm chí còn có linh khí đang trào dâng, cổ kính không điểm tô, lại khiến người ta vừa nhìn tới liền không thể phớt lờ.
Đồn rằng chỉ khi tìm được chuông Phá hồn mới có thể giành được long châu.
Hiện giờ nếu họ có thể lấy được chuông Phá hồn, chỉ cần giải quyết ma long liền thành công mỹ mãn.
Dù thế nào họ cũng phải đoạt được chuông Phá hồn này.
“Giao chuông Phá hồn ra đây, ta sẽ để cho ngươi được chết toàn thây”.
“Đùa cái gì vậy, nếu người chết rồi, có toàn thây hay không còn có quan hệ gì, nếu các người có thể thả ta đi, ta còn có thể cân nhắc giao lại chuông Phá hồn cho các người”.
“Nếu ngươi không phải là thê tử của Dạ Mặc Uyên thì chúng ta còn có thể suy xét tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi lại khăng khăng là thê tử của tên đó, Thiên Phần tộc chúng ta tuyệt đối không thể để ngươi nguyên vẹn rời khỏi đây”.
“Ồ… ngươi có thù hận gì với Dạ Mặc Uyên sao?”
“Hừ, ngươi có giao ra hay không?”, trong lời nói của thái thượng trưởng lão ẩn ẩn có phần không kiên nhẫn, nếu Cố Thanh Hy dám nói thêm một câu ông ta sẽ trực tiếp giết chết nàng.
Cố Thanh Hy dịu giọng một cách khôn ngoan: “So với long châu, mạng sống chắc chắn quan trọng hơn, nhưng làm sao ta biết được các ngươi có thất hứa hay không”.
“Ta lấy uy tín của thái thượng trưởng lão Thiên Phần tộc cam đoan, chỉ cần ngươi giao ra chuông Phá hồn, không ai ở đây sẽ làm khó ngươi, nếu không… ha…”.
Cố Thanh Hy do dự một hồi, dường như đang đánh giá xem lời nói của họ có mấy phần chân thực.
Trong lòng người của Thiên Phần tộc cùng Ma tộc có chút bồn chồn.
Nếu nàng ta thực sự ném chuông Phá hồn vào trong Biển Máu, vậy cũng không có khả năng mò kiếm được nó nữa.
May mắn thay Cố Thanh Hy đã đồng ý.
“Được thôi, nhìn phong thái bất phàm mặt mày hiền hậu này của các người, ta tin các người, nhưng ông nhất định phải bảo vệ cho sự an toàn của ta đó”.
Cố Thanh Hy nói đoạn cũng dứt khoát ném chuông Phá hồn về phía họ.
Người của Thiên Phần tộc lập tức lao lên giành lấy, người của Ma tộc cũng không ngoại lệ, Lan kỷ chủ đánh mắt ra hiệu, mọi người mới kìm lại bước chân.
“Chuông Phá hồn là thật”, thái thượng trưởng lão lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, không dám tin mà quan sát tường tận bản đồ và phù văn trên thân chuông.
“Là bản đồ của núi Hồ Lô Huyết, không ngờ nơi này còn có nhiều kết giới cùng rủi ro chưa biết đến vậy, nếu chúng ta có thể giành được sớm hơn thì đã không hao tổn nhiều nhân lực như vậy, nhưng… sao bức vẽ này chỉ có một nửa, còn một nửa nữa đâu?”
Mọi người dồn dập quăng ánh mặt giận dữ về phía Cố Thanh Hy, nàng chỉ lùi lại vài bước, cảnh giác đáp: “Một nửa còn lại đã bị người của Đan Hồi cốc cướp mất rồi, các người nhìn ta cũng vô dụng, nếu ta có nửa bản đồ kia thì còn phải ngoan ngoãn giao nộp cho mấy người sao”.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!