Lọc Truyện

Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đài hoa sen ở cách mấy trăm mét, phải qua đó thế nào đây? 

Dù có nhờ Tiểu Cửu Nhi hỗ trợ thì với chiều dài 100 mét của nó, nếu không có điểm mượn lực, e là không cách nào đến được đài sen. 

Cố Thanh Hy suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng không có cái nào dùng được. 

Dù võ công có cao cường thì cũng không thể lấy đồ ở cách vài trăm mét được, nhìn hồ máu cuồn cuộn dung nham kia đi, chỉ riêng nhiệt độ thôi cũng có thể hun chết người đấy. 

Cố Thanh Hy lau mồ hôi, tuy có rất nhiều Tuyết Tinh Hạch trong tay nhưng nàng vẫn cảm thấy nóng. 

Rồi lại nhìn Nạp Lan Lăng Nhược, hắn ta vẫn ung dung phe phẩy quạt, giữa hai đầu lông mày lộ vẻ thư thái, vui vẻ, cứ như đang đợi nàng nghĩ ra cách hay vậy. 

Cố Thanh Hy cảm thấy nghi ngờ. 

Cái tên này không có vẻ gì là nóng ruột, nàng cũng không tin hắn ta không có ý đoạt Long Châu. 

Ngẫm nghĩ một lúc, bỗng nhiên, một ý nghĩ vụt qua trong đầu Cố Thanh Hy, nàng nhếch miệng cười, gương mặt bừng lên niềm vui sướng. 

Long Châu quan trọng như vậy, chắc hẳn người đem nó để ở đây cũng không có ý định khiến người đời sau không cách nào lấy được. 

Nếu thật sự không muốn hậu thế đạt được, thì cũng sẽ không để lại ngọc Nguyệt Nha cùng chuông Phá Hồn, hơn nữa còn dồn hết tâm trí để khắc bản đồ lên đó, bố trí núi Hồ Lô Máu thành một cái lưới trời cực lớn. 

Ở đây chắc chắn có cơ quan để dẫn dắt dòng dung nham trong hồ máu đi nơi khác. 

Nghĩ vậy, Cố Thanh Hy bắt đầu tìm kiếm cơ quan xung quanh. 

Ánh mắt Nạp Lan Lăng Nhược lại có thêm vài phần tán thưởng: “Tiểu nha đầu, cô rất thông minh!” 

“Bình thường thôi, chẳng phải ngươi cũng phát hiện đó sao? Nếu không, ngươi lấy đâu ra tự tin để đứng đây tám chuyện”. 

Cố Thanh Hy dạo quanh một vòng nhưng vẫn không phát hiện bất kỳ cơ quan nào có thể điều khiển dòng dung nham. 

Gương mặt đang đeo mặt nạ của Nạp Lan Lăng Nhược sấn tới, cười nói: “Sao rồi? Tìm không ra à?” 

“Nếu ta đoán không lầm, có lẽ thứ mấu chốt để lấy được Long Châu chính là… chuông Phá Hồn”. 

Cố Thanh Hy nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, trong đôi mắt trắng đen là một khoảng không sâu thẳm, khó mà nhìn thấu được. 

Nàng không tìm ra cơ quan, nhưng nàng biết rõ, chắc chắn chuông Phá Hồ không chỉ là một tấm bản đồ. 

Nụ cười trên môi thiếu niên thoáng khựng lại, nhưng ngay sau đó, quạt trong tay lại bung ra, hắn ta tiếp tục nở nụ cười thờ ơ: “Cô rất thông minh, nếu là bạn thì không sao, nhưng nếu là kẻ địch, e rằng sẽ là một đối thủ cực kỳ khủng bố”. 

“Vậy hai ta làm bạn đi nhé, sau này tỷ bảo kê ngươi”. 

Thiếu niên nhếch miệng cười, lộ rõ sự sung sướng: “Được”. 

“Người mà ngươi dẫn theo có thể thắng được người của Thiên Phần tộc và Ma tộc không?” 

“Nếu là lúc trước thì đánh không lại, nhưng hiện tại, bọn họ đã bị trọng thương, không còn đáng sợ nữa”. 

“Vậy thì tốt!” 

“Nếu cô thật sự muốn có Long Châu, ta có thể đích thân lấy nó đem tặng cô”. 

“Dễ nói chuyện vậy à?”, Cố Thanh Hy có hơi nghi ngờ. 

“Đúng, tuy nhiên, với tư cách là sính lễ!”, Nạp Lang Lăng Nhược mỉm cười, đôi mắt sáng rực như sao trời nhìn thẳng vào mắt Cố Thanh Hy, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của nàng. 

Cố Thanh Hy bĩu môi: “Chậm rồi, ta đã thành hôn”. 

“Ta không ngại”. 

“Ta sợ ngươi bị đánh chết”. 

“Đan Hồi cốc không sợ Chiến Thần”. 

“Các ngươi không sợ, ta sợ!” 

“Ta bảo kê cô!” 

“Ta tình nguyện tin trên đời có quỷ cũng không tin cái miệng của ngươi!” 

“…” 

Đúng lúc này, một bị trưởng lão của Đan Hồi cốc mang theo thương thế mà đến, trong tay ông ta cầm chuông Phá Hồn, vẻ mặt phấn khích: “Thiếu cốc chủ, đã cướp được chuông Phá Hồn”. 

“Sao lại bị thương nặng như vậy?” 

“Thiên Phần tộc có rất nhiều viện quân, hiện tại vẫn còn đang giao chiến bên ngoài, các trưởng lão khác đã yểm hộ ta về trước”. 

Vị trưởng lão kia cảnh giác nhìn Cố Thanh Hy, trong mắt chợt lóe lên sát ý. 

Nạp Lan Lăng Nhược nói: “Người một nhà, đừng băn khoăn”. 

Cố Thanh Hy khó hiểu. 

Nàng và hắn ta thân quen lắm à? 

Người một nhà? 

Ai là người một nhà với hắn ta? 

Nạp Lan Lăng Nhược đi đến trước một khối nham thạch đỏ rực, ngón tay thon dài như ngọc vạch Cửu Cung Cách trên mặt đá theo một quy luật nhất định. 

Mỗi một lần tay hắn ta xẹt qua, địa hình của động máu lại phát sinh biến hóa. 

“Lại là trận trong trận”, Cố Thanh Hy sờ cằm. 

Nàng thật sự nhìn không ra nơi đây lại ẩn giấu một trận pháp lợi hại như vậy. 

Hắn ta chưa có được chuông Phá Hồn thì sao có thể biết được? 

Sắc mặt Nạp Lan Lăng Nhược nghiêm túc, mỗi một vạch, trên mặt hắn ta liền túa ra mồ hôi hột. 

Trận pháp không được phép sai, một khi sai, biển máu nơi đây sẽ đổi chiều tuôn ra, lan tràn toàn bộ động máu, dù tốc độ của bọn họ có nhanh hơn nữa thì cũng không có cách nào thoát khỏi đây trong thời gian ngắn, hơn thế nữa, Long Châu cũng sẽ bị hủy. 

Tiếng đánh nhau bên ngoài càng lúc càng gần, có thể thấy được, bọn họ đã đến nơi, bất kỳ lúc nào cũng có thể xông vào. 

Trưởng lão Đan Hồi cốc lau mồ hôi hột, thúc giục: “Thiếu cốc chủ, bọn họ sắp xông vào rồi”. 

“Ta nghe thấy!” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT