Lọc Truyện

Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Vương gia, bình thường chàng có nhiều chính sự như vậy, ăn cơm nghỉ ngơi đều không tốt. Độc còn sót lại trên người còn ăn mòn chàng nhiều năm như vậy, chàng nên tẩm bổ nhiều hơn. Bát canh hạt sen này có thể hạ hỏa, vừa có thể tẩm bổ cơ thể, nào, chàng nếm thử”. 

Dạ Mặc Uyên nếm một miếng, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ: “Ừ, ngon lắm”. 

“Còn có cái này, đây là cá tươi vừa mới bắt lên, chàng nếm thử xem. Xương cá ta đã cho người tách ra hết rồi, không phải sợ mắc phải xương”. 

“Ngon lắm, còn ngon hơn cá trước kia được ăn”. 

“Còn có cái này, chàng cũng thử xem, móng heo, ăn rồi có thể bổ chân. Hai chân ngài vừa mới hồi phục, cần phải tẩm bổ”. 

Nếu là người khác nói, Dạ Mặc Uyên chắc chắn sẽ nổi giận. 

Nhưng lời này là Cố Thanh Hy nói, hắn chỉ cảm thấy ấm lòng. 

“Mấy món này đều là nàng đích thân bảo người của trù phòng nấu sao?” 

“Nào chỉ như vậy, ta còn đích thân giám sát đấy. Nếu không phải hôm qua ta không nghỉ ngơi tốt, ta còn muốn đích thân xuống bếp”. 

“Nàng đang mang thai, những việc này bảo hạ nhân làm là được rồi, bản vương biết tấm lòng của nàng là đủ rồi”. 

Dạ Mặc Uyên nói xong cũng gắp một miếng thịt cho Cố Thanh Hy. 

Cố Thanh Hy vừa ăn vừa chớp mắt giảo hoạt, đôi mắt đen láy xoay tròn. 

“Vương gia, ta có một món quà muốn tặng chàng, nhưng chàng có thể đồng ý với ta, ta tặng quà cho chàng xong, chàng cũng tặng ta một món quà không?” 

Động tác ăn cơm của Dạ Mặc Uyên hơi khựng lại. 

“Nàng làm nhiều như vậy là muốn lấy được quà từ chỗ ta phải không. Hôm qua nàng nói Thiên Phần tộc bắt nàng lấy một món đồ từ chỗ ta, là lấy món đồ gì?” 

“Không phải là sách cổ da dê đó sao, chàng nói thứ quan trọng như sách cổ da dê làm sao ta có thể giúp Thiên Phần tộc lấy từ chàng được”. 

Sách cổ da dê? 

Dạ Mặc Uyên nhớ ra rồi. 

Là cuốn sách cổ đấu giá được từ hội đấu giá Phong Tương với số tiền lớn. 

Hắn vốn không muốn đấu giá sách cổ da dê. 

Nhưng hôm nó hắn bị đố kỵ làm mờ mắt, cho nên mới tốn số tiền lớn đấu giá về. 

Nếu nàng không nói, hắn đã quên mất còn có cuốn sách cổ da dê đó. 

“Vương gia, chàng nói xem vì sao Thiên Phần tộc lại muốn có sách cổ da dê chứ? Có phải trong sách cổ đó có bí mật gì không?” 

“Không biết”, ký hiệu trong sách cổ hắn nghiên cứu một lúc lâu cũng không nghiên cứu ra được. 

Cố Thanh Hy tiến sát lại chỗ ngồi của hắn, kéo gần quan hệ. 

“Vương gia, vậy chàng giấu sách cổ da dê ở đâu? Thứ đó không thể để tùy tiện được. Ta thấy Thiên Phần tộc rất quỷ quyệt, nơi tìm được quá dễ dàng chắc chắn bọn chúng sẽ đi lục tìm”. 

Rốt cuộc Dạ Mặc Uyên cũng hiểu được mục đích của nàng. 

Không ngờ món đồ mà nàng luôn tìm kiếm là sách cổ da dê. 

“Yên tâm, bản vương cất ở nơi rất bí mật, bảo đảm không ai tìm được, hơn nữa, Vương phủ của bản vương là cái chợ sao? Ai cũng có thể vào?” 

“Ta tin chàng giấu ở nơi rất bí mật, hôm qua ta tìm một vòng, suýt chút nữa lật tung cả Vương phủ cũng không tìm được”. 

“Ồ… Nàng sốt ruột tìm sách cổ da dê như vậy làm gì?” 

“Thiên địa lương tâm, ta không phải tìm giúp Thiên Phần tộc, mà là muốn xem chàng cất có kỹ không. Lỡ như không cất kỹ, ta cũng có thể kịp thời thông báo chàng cất cho kỹ”. 

“Thế à…”, lời này kẻ ngốc cũng không tin. 

Cố Thanh Hy đương nhiên biết hắn không tin. 

Nàng lại kề sát lại vị trí của hắn, cười hì hì nói: “Vương gia, chàng anh minh thần võ nhất. Ta nói thật với chàng, Thiên Phần tộc có hứng thú với sách cổ da dê như vậy, ta cũng muốn xem xem sách cổ da dê rốt cuộc là thứ gì, trong đó ghi chép cái gì”. 

Cố Thanh Hy cách hắn quá gần, hô hấp gần như phả vào bên tai hắn, Dạ Mặc Uyên không nhịn được nhộn nhạo trong lòng. 

Hắn nhích sang bên một chút, cố gắng giữ khoảng cách với Cố Thanh Hy: “Muốn xem sách cổ da dê thì nói thẳng, bớt lòng vòng như vậy”. 

“Vương gia, vậy chàng có thể cho ta mượn xem một chút không? Nể tình ta là tức phụ, cũng nể tình đứa bé trong bụng ta, chàng cho ta xem đi, có được không…” 

Cố Thanh Hy nắm tay hắn, làm nũng lắc lư, chớp mắt đáng thương, vô tội. 

Nếu nàng dùng cứng thì còn được, nhưng nàng lại cứ dùng mềm. 

Mà hắn cũng chỉ chịu mềm không chịu cứng, càng thích dáng vẻ Cố Thanh Hy dựa dẫm làm nũng hơn. 

Dạ Mặc Uyên nói: “Toàn những ký hiệu khó hiểu, có gì mà xem”. 

“Aiya, chàng cứ cho ta xem một lần đi, chỉ một lần, một lần thôi có được không?” 

“Được rồi, không phải nàng nói muốn tặng ta một món quà sao? Chỉ cần quà nàng tặng hợp ý ta, ta sẽ tặng sách cổ da dê cho nàng”. 

Cố Thanh Hy vui mừng: “Thật sao?” 

“Bản vương miệng vàng lời ngọc”. 

“Được thôi, Vương gia, ta bảo đảm quà ta tặng chàng sẽ rất thích”. 

Dạ Mặc Uyên không khỏi mong chờ. 

Thật ra chỉ cần là nàng tặng, dù là thứ gì, hắn cũng sẽ rất vui, cũng sẽ tặng sách cổ da dê cho nàng. 

Nhưng nhìn thấy Cố Thanh Hy búng ngón tay, trong vườn hoa lại xuất hiện hàng loạt mỹ nhân. 

Dạ Mặc Uyên trợn tròn mắt. 

Lại thấy Cố Thanh Hy cười hì hì nói: “Vương gia, chàng xem, Yến sấu Hoàn phi tất cả đều có. Những mỹ nhân này không phải những cô gái trong thanh lâu, mỗi người bọn họ đều là con gái nhà lành, hơn nữa ai nấy cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú đều giỏi, dung mạo cũng vạn người có một, chàng xem có thích không?” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT