Lọc Truyện

Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đám tôi tớ bưng năm bàn cờ Linh Lung đặt trước mặt Trạch Vương, Diệp Phong, Kỳ Thánh và hai vị tài tử của Triệu quốc. Cố Thanh Hy lại ngồi đối diện với họ, lấy một đấu năm. 

Cố Thanh Hy bĩu môi với Diệp Phong: "Tiểu Phong Phong, ván trước chúng ta ngang tay, hay là ván này hai ta cược một trận?" 

Đôi môi mỏng lạnh lùng của Diệp Phong phun ra một câu: "Không có tiền". 

"Ta vừa thắng được kha khá từ trong tay tên ngốc Vương gia, ta đưa ngươi ít, hai ta lại..." 

"Bốp..." 

Trạch Vương đấm mạnh lên bàn cờ, đau đến hắn ta nhe răng trợn mắt. 

"Cố Thanh Hy, miệng cô ăn nói cho sạch... sạch sẽ chút". 

"Sạch sạch sạch, sạch cái đầu nhà ngươi, duỗi thẳng lưỡi đi đã rồi hãy nói". 

Lồng ngực Trạch Vương phập phồng lên xuống, trên mặt gồ lên gân xanh, ai nấy đều có thể thấy được hắn ta vẫn đang phẫn nộ như thế nào. 

Trạch Vương bị Cố Tam tiểu thư sỉ nhục như vậy, hắn ta có thể nhịn đến giờ đã rất giỏi rồi. Nếu là họ, e rằng đã sớm bùng nổ. 

Mã công công vội vàng bảo người dọn xong bàn cờ, lớn tiếng nói: "Trận thứ hai là thi đánh cờ, thời hạn là một nén nhang". 

Cố Thanh Hy cầm lấy một cây mía, cứ thế cắn, vừa ăn còn huýt sáo với hai vị tài tử đến từ Triệu quốc. 

"Hai người các ngươi có muốn cược tiếp với ta không?" 

Thường Chân, Thường Bình giật giật khóe miệng. 

Người phụ nữ này là con ma bài bạc sao? Câu nào câu nấy đều nhắc đến chữ cược. 

Ván vừa nãy họ thua, hại Dịch công tử chơi với nàng ta bảy ngày, trong lòng họ đã sớm cực kỳ áy náy rồi, sao còn dám cược. 

Thường Chân lắc đầu, thành thật nói: "Tam tiểu thư, chúng ta tới để tham gia đại hội đấu văn, không phải đến đánh bạc. Chúng ta xin nhận tấm lòng yêu quý của cô, mong Tam tiểu thư tìm người khác". 

"Đúng là hai con mọt sách, chán chết". 

Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Thần Phi tao nhã như tiên, mở to hai mắt, cười nói: "Dịch công tử, ván hồi nãy, ngươi sẽ không đổi ý đó chứ?" 

"Đương nhiên sẽ không, chờ đại hội đấu văn kết thúc, Dịch mỗ tùy tiện Tam tiểu thư sai khiến". 

Mọi người đều ngổn ngang trong gió. 

Nghe đồn Dịch Thần Phi công tử làm người hiền lành, không ngờ lại hiền đến mức này. 

Hắn ta là đại tài tử nổi tiếng khắp thiên hạ, cũng là nhân vật lớn số một số hai của nhà Nho, thân phận cực kỳ cao quý, lại bằng lòng chơi với một cô gái xấu xí. 

Lẽ nào hắn ta không nhận ra Cố Thanh Hy đang sỉ nhục mình sao? 

Cố Thanh Hy lén đá lông nheo với hắn ta, coi Dịch Thần Phi như tiểu quan trong lầu xanh. 

Dịch Thần Phi dở khóc dở cười. 

Đây là đang đùa giỡn hắn ta trước mặt mọi người ư? 

Tiêu Vũ Hiên cả giận nói: "Ta biết ngay mà, xú nha đầu kia chắc chắn là nhìn trúng Dịch Thần Phi, ánh mắt nàng ta bị gì vậy, hắn ta có gì tốt?" 

"Đại ca, chúng ta cảm thấy Dịch công tử rất tốt mà, vừa tốt tính, học thức còn uyên bác, vẻ ngoài cũng đẹp nữa". 

"Cút". 

Từ lão tử tức đến nổ phổi: "Có nhục văn nhã, đúng là có nhục với văn nhã mà". 

Tỷ thí đã chính thức bắt đầu, mọi người đều nhìn về phía bàn cờ trước mặt. 

Vừa nhìn, Thường Chân, Thường Bình, Trạch Vương và Diệp Phong đều kinh ngạc. 

Bàn cờ trước mặt bất kể là quân đen hay quân trắng đều bị dồn đến đường cùng, hoàn toàn không có chỗ để hạ cờ. 

Đây rõ ràng là một nước cờ thua. 

Mọi người nhìn một lúc lâu cũng không biết nên đi như thế nào. 

Kỳ Thánh vô cùng đắc ý nói: "Ván cờ Linh Lung cũng không dễ giải, nhóc con, cô nên cẩn thận đi". 

Cố Thanh Hy vừa cắn mía, vừa nhìn bàn cờ, phải công nhận rằng ván cờ này quả thật rất phức tạp. Vì trong ván cờ còn chứa trận pháp Cửu Cung và trận Lưỡng Nghi Tam Tương, hơi sơ suất chút thôi sẽ bị đối phương nuốt hết. 

A... 

Đánh cờ chứ gì? 

Ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng chính là đại sư, bất kể là cờ vây hay cờ vua đều không nói chơi. 

Vừa khéo ván cờ Linh Lung gì gì này chỉ bình thường thôi, máy tính nhà nàng đều có hệ thống, kiếp trước cũng không biết đã chơi bao nhiêu lần. 

"Ta cầm quân trắng hay đen đây?", nàng hỏi. 

Mọi người đồng loạt cạn lời. 

Nàng là chủ xị, đương nhiên cầm quân trắng rồi, câu hỏi ngu ngốc như vậy mà cũng hỏi được, Cố Thanh Hy biết đánh cờ thật không vậy? 

"Quân trắng", Thường Chân nói. 

"Cảm ơn nha, vậy giờ đến lượt ta đi hay các ngươi đi?" 

"..." 

Dựa vào hai câu này, mọi người có mặt ở đây đều đồng loạt kết luận, nàng ta hoàn toàn không biết đánh cờ, người phụ nữ này chính là đang quậy. 

Kỳ Thánh nhíu mày: "Nhóc con, cô chưa từng chơi cờ sao?" 

"Ặc... ở đây thì ta quả thật chưa chơi bao giờ". 

"..." 

Lần này ngay cả Kỳ Thánh cũng cạn lời. 

Nếu nàng ta không biết chơi cờ thì phải dạy tới bao giờ? 

Thời gian thi chỉ có một tiếng thôi đó. 

Mọi người đều đau khổ nghĩ bước tiếp theo phải đi ở đâu. 

Thường Chân, Thường Bình mồ hôi lạnh chảy nhễ nhại, họ cẩn thận suy nghĩ mỗi một bước, nhưng bất kể đi thế nào thì cuối cũng sẽ chỉ khiến mình rớt xuống vực sâu. Đây hoàn toàn là một nước cờ thua, không thể hóa giải. 

Cả người Trạch Vương vừa đau vừa ngứa, đau đến nỗi hắn ta đứng ngồi không yên, rất muồn kết thúc ván cờ này. Nhưng, hắn ta nhìn một hồi lâu cũng giống như Thường Chân và Thường Bình, hoàn toàn không biết hạ cờ như thế nào. Vì sốt ruột nên trên người lại đau đến khó chịu, có rất nhiều chỗ bị hắn ta cào trầy cả da. 

Cố Thanh Hy cười cợt: "Trạch Vương gia, nếu khó chịu vậy thì trực tiếp nhận thua về chữa bệnh đi. Dù sao, chỉ là ba trăm vạn lượng bạc. Ta tin rằng với ngài thì nó cũng chỉ là một bữa ăn sáng". 

Trạch Vương cũng nghĩ hay là trực tiếp nhận thua, vì ván cờ Linh Lung này cực kỳ thâm ảo, Cố Thanh Hy tuyệt đối không thể nào giải được. 

Nhưng nghe nàng ta nói vậy, Trạch Vương lại cố gắng nhịn, cắn răng tiếp tục. 

Ba trăm vạn lượng bạc đó, nàng ta cho là ba trăm lượng, có thể tùy tiện rải ra ngoài chắc? 

Vừa mới thua hai trăm vạn lượng, e rằng trong nhà đã rỗng tuếch. Nếu thua tiếp, hắn ta chắc chắn phải đi ra ngoài vay tiền. 

Người hạ cờ đầu tiên là Kỳ Thánh, quân cờ kia của ông ta gần như là đi như không đi, vì bàn cờ cũng không vì con cờ đó mà có gì thay đổi. 

"Đến lượt ta à". 

Cố Thanh Hy cầm quân trắng, nhìn bàn cờ rậm rạp, dường như đang do dự nên đặt chỗ nào. 

Mọi người nhìn chằm chằm vào quân cờ của nàng ta, chỉ thấy Cố Thanh Hy nhìn bên này, lại nhìn bên kia, cuối cùng nhắm hai mắt lại thuận tay đặt xuống một quân. 

Mọi người thầm rủa cả ngàn lần trong lòng, chờ nàng ta tự chui đầu vào rọ. 

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT