Từ tông chủ nghiêm túc nói: “Môn chủ, lần này người quay về, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng?”
Cố Thanh Hy nhìn về phía Tiêu lão tướng quân, hiền hòa nói: “Lão tướng quân, bọn họ đều có chức vụ quan trọng trong Tu La Môn, người có quen biết bọn họ không?”
Thật ra khi vào Tu La Môn, Tiêu lão tướng quân đã tin rồi.
Advertisement
Nhất là khi nhìn thấy những người này, chỉ là…
“Lục trưởng lão và Thất trưởng lão của Ngọc tộc đâu?”, ông ấy cần phải gặp bọn họ, xác nhận thêm lần nữa.
“Từ tông chủ”, chỉ một ánh mắt của Cố Thanh Hy, Từ tông chủ đã biết nàng muốn hỏi gì.
Advertisement
“Bẩm môn chủ, Lục trưởng lão ở Tu La Môn, ông ấy đã uống say. Thất trưởng lão ra ngoài xử lý công việc, nếu người tìm ông ấy có việc gấp, thuộc hạ sẽ sai người tìm ông ấy về”.
“Không cần đâu, ta gặp Lục trưởng lão cũng được”, Tiêu lão tướng quân nói.
Mọi người đều nhìn sang Tiêu lão tướng quân.
Từ trước tới nay, Tu La Môn không cho phép dẫn người ngoài vào, sao môn chủ lại dẫn Tiêu lão tướng quân về đây?
Lại còn tin tưởng như vậy, chẳng lẽ Tiêu lão tướng quân biết Long Châu ở đâu?
“Tiểu Lộ, tỷ dẫn bọn ta đi gặp Lục trưởng lão, những người khác lui xuống trước đi”.
Nhậm Hổ sửng sốt: “Môn chủ, cô về là để gặp Lục trưởng lão, không phải để dẫn bọn ta đi làm việc lớn một cách oanh liệt sao?”
Từ lão liếc nhìn hắn ta, ra hiệu im lặng.
Xưa nay môn chủ làm việc rất đáng tin, nàng làm vậy chắc chắn là có lý do của nàng.
Nhiều chuyện làm gì?
Trong một căn nhà lịch sự tao nhã, Lục trưởng lão uống say, ôm vò rượu nằm trên mặt đất ngủ khò khò. Xung quanh ông ta toàn là các vò rượu lớn nhỏ khác nhau, hương rượu thoang thoảng, từ xa là có thể ngửi được.
Vẫn chưa vào nhà đã có thể nghe thấy tiếng lầm bầm không rõ.
“Rượu ngon, rượu ngon… Uống…”
“Uống cái gì mà uống, ông đã hứa với ta sẽ dẫn ta đi tìm tỷ tỷ, ông lại lừa ta”.
“Đợi… Đợi ta uống hết vò này, ta… ta sẽ dẫn cô đi gặp… gặp A Hy”.
“Không được, bây giờ ông phải đi tìm với ta. Ta và A Hy tỷ tỷ thất lạc nhau rồi, lại thất lạc cả Bạch Cẩm tỷ tỷ, bây giờ bọn họ chắc chắn rất lo cho ta, ông đứng dậy đi”.
“Ta chóng mắt, chân không có sức, đứng… đứng không nổi”.
“Sao ta lại quen biết một tên tửu quỷ như ông chứ”.
“Cô… cô mà không quen biết ta, ở cấm địa của Đan Hồi cốc, cái mạng nhỏ của cô đã mất rồi, còn… còn ở Thiên Phần tộc, cô cũng đã bị giết lâu rồi”.
“Bạch Cẩm tỷ tỷ và Hy tỷ tỷ bảo vệ ta, ta mới không chết. Ngược lại, đi theo ông, ta thật sự là sống không bằng chết. Ông không dẫn ta đi tìm họ cũng được, vậy ông dẫn ta ra khỏi Tu La Môn đi, ta không muốn ở đây nữa”.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!