Lọc Truyện

Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 

“Cố tiểu thư, Vương phủ thưởng phạt phân minh, người…” 

Cố Thanh Hy lạnh lùng ngắt lời: “Ngươi đã gọi ta là Cố tiểu thư thì chứng tỏ ta vẫn chưa phải là người của Vương phủ, nếu đã không phải là người của Vương phủ thì bớt lấy cái đống quy củ của Vương phủ đến hù ta đi”. 

“Soạt soạt soạt…” 

Tám bóng người trực tiếp xuất hiện, tách Cố Thanh Hy và Thu Nhi thành hai ngả, tốc độ có thể so với báo săn. 

Chỉ cần liếc nhìn thôi Cố Thanh Hy đã biết võ công đám người này không hề tầm thường, e là nàng không thể đối phó được. 

Thu Nhi hoảng sợ, cơ thể không ngừng run rẩy. 

Cố Thanh Hy quay đầu nhìn về phía Dạ Mặc Uyên, híp mắt nói: “Vương gia, ngài có ý gì thế này?” 

“Cô nói cô thích đùa giỡn mỹ nam mà? Bổn vương cho tỳ nữ của cô thử một chút xem kỹ thuật của thủ hạ ta rốt cuộc có ổn hay không”, Dạ Mặc Uyên nhấn mạnh hai chữ kỹ thuật. 

Cái định mệnh. 

Chuyện của mấy trăm năm trước rồi mà hắn vẫn còn nhớ hả. 

Trí nhớ của tên này còn đáng sợ hơn cả nữ nhân. 

Nàng hiểu ra rồi, Dạ Mặc Uyên là tiểu nam nhân thích ghi thù, là cái loại mà thù cực kỳ cực kỳ dai ấy. 

“Kỹ thuật của thủ hạ ngươi ắt hẳn là rất tốt, theo ta thấy thì không cần phải thử gì đâu”. 

“Bổn vương thấy… Rất cần”. 

“Dạ Mặc Uyên, ngươi đừng có mà quá đáng”, Cố Thanh Hy đã ném con sâu ngủ đi đâu mất rồi. 

Đường đường là Chiến thần Vương gia, lại đối phó với một tiểu tỳ nữ tay trói gà không chặt, hắn không sợ mất mặt ư. 

“Bổn vương biết khinh công của cô không tệ, nếu cô có thể đánh thắng tám người họ trước khi hạ nhân dẫn Thu Nhi đi thì bổn vương sẽ thả người”. 

Cố Thanh Hy hận không thể đấm chết hắn. 

Rõ ràng Dạ Mặc Uyên đang muốn làm khó nàng, tám cao thủ tuyệt thế, tưởng nàng là thần chắc? 

Hắn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không vậy? 

“Bản thân mình không thể làm được thì đừng bắt người khác phải làm, ngươi đường đường là Vương gia, chẳng lẽ mấy chuyện cơ bản này mà cũng không biết hả?” 

“Người đời thường nói bổn vương giết người như ngóe, tàn bạo khát máu, cô trông chờ vào việc bổn vương thiện lương đến mức nào?” 

Cố Thanh Hy cắn răng: “Được, ngươi vừa nói, chỉ cần ta có thể đánh bại bọn họ trước khi hạ nhân dẫn Thu Nhi đi thì ngươi không được truy cứu chuyện ta dạo thanh lâu nữa, lại càng không được làm khó Thu Nhi”. 

“Được”. 

Đôi môi mỏng của Dạ Mặc Uyên nhấn thật mạnh câu nói, đôi mắt phượng hẹp dài sáng rỡ như vì sao. 

Thanh Phong, Giáng Tuyết chẳng ôm chút hi vọng nào với nàng. 

Tám người này đều là cao thủ bậc ba thượng thừa, cực kỳ hiếm có, nàng là kẻ còn chưa được tính là bậc một, có cái gì để đánh lại người ta? 

Nhưng điều khiến họ phải lau mắt nhìn lại là, tám người đó còn chưa đánh Cố Thanh Hy một chiêu nào thì đã phịch một tiếng ngã xuống. 

“Hơ…” 

Thanh Phong, Giáng Tuyết trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn một màn đó. 

“Sao bọn họ lại ngã xuống hết thế này? Cô dùng độc với họ ư? Không thể nào, bọn họ là cao thủ bậc ba, sao có thể dễ dàng trúng độc của cô được”. 

“Ai nói ta dùng độc, ta chỉ dùng thuốc tê thôi”, Cố Thanh Hy dùng những ký ức còn trong đầu. 

Biết được sơ sơ, võ công của thế giới này được chia thành bảy bậc, mỗi bậc còn chia thành thượng, trung, hạ. Có thể đạt tới bậc một thì tất nhiên là không tệ, tiêu cục võ quán hay thị vệ đại nội có thể nói là võ công thượng thừa, nhưng còn chẳng với tới bậc một. 

Bậc ba thì đúng là cao thủ. 

Thanh Phong, Giáng Tuyết đen mặt. 

Ai lại đi trữ sẵn thuốc tê thế này? Đúng là chỉ có mình nàng mới làm ra được những chuyện như thế. 

Ánh mắt Dạ Mặc Uyên lạnh lùng đến mức có thể lóe lên tia sáng buốt giá. 

Ngay cả hắn… Cũng suýt chút nữa bị Cố Thanh Hy lừa. 

Từ khi tám người bọn họ xuất hiện, Cố Thanh Hy đã lặng lẽ bỏ thuốc, thế nhưng nàng vẫn cố tình nói chuyện với hắn để di dời sự chú ý của tám người họ, để họ trực tiếp thua trận. 

Cao thủ bậc ba lại thua trong tay một tiểu nha đầu không có cả nội công, đúng là quá mất mặt. 

Khiến hắn phải lau mắt nhìn là thủ pháp bỏ độc của Cố Thanh Hy, cùng với loại thuốc tê nào lại có thể đánh bại tám cao thủ trong nháy mắt. 

“Ngươi đã nói, chỉ cần ta đánh bại tám người họ trước khi bọn hạ nhân mang Thu Nhi đi, ngươi sẽ không truy cứu chuyện ta dạo thanh lâu cùng chuyện của Thu Nhi nữa, đường đường là Chiến thần, đừng có nuốt lời nha”. 

Cố Thanh Hy không dám chắc, nàng có thể nhìn thấu bất kỳ kẻ nào, chỉ có Dạ Mặc Uyên là nàng không cách nào hiểu được, đôi mắt sâu thẳm chẳng hề bận tâm đến thứ gì đó, chẳng có nổi một tí gợn sóng nào, căn bản không thể đoán ra được. 

Rất lâu sau đó, lâu đến mức Cố Thanh Hy tưởng rằng hắn muốn đổi ý, thì Dạ Mặc Uyên mới chậm rãi phun ra một câu. 

“Chuyện này xem như xong, có lần sau nữa thì cô tự suy nghĩ lấy”. 

“Chiến thần đã lên tiếng rồi, ta nào dám dạo thanh lâu ngắm mỹ nam nữa”. 

“Ô, Chiến thần là cái thá gì vậy, cô muốn lâm hạnh ai mà cũng phải thông qua hắn ư?” 

Cái định mệnh. 

Tên này phái người điều tra nàng, cả những lời nàng nói cũng biết. 

Cố Thanh Hy cười nịnh nọt: “Ta dành cho ngài sự kính ngưỡng kéo dài mãi không dứt, những lời đó chỉ là nói mò thôi mà, sao ta dám mắng ngài là cái thá gì cơ chứ?” 

“Bắt đầu đi”. 

“Bắt đầu cái gì?”, Cố Thanh Hy ngơ ngác hỏi. 

Thấy Dạ Mặc Uyên và Thanh Phong, Giáng Tuyết đều đen mặt, Cố Thanh Hy vỗ đầu: “Tiêu rồi, ta quên mất chuyện này”. 

Thanh Phong suýt chút nữa đã mắng thành tiếng. 

Chuyện quan trọng đến thế mà nàng cũng quên được hả? 

Trong mắt nàng rốt cuộc có chủ tử hay không vậy? 

“Nay giờ tý đã qua, ta cũng đã uống rất nhiều rượu, buồn ngủ lắm, hay là để mai chúng ta hẵng chữa bệnh đi”. 

Nói xong, nàng nhấc chân đi ra ngoài. 

Thanh Phong, Giáng Tuyết chặn ngang đường nàng đi. 

“Bây giờ ta vừa buồn ngủ vừa chóng mặt, nhỡ chẩn đoán lầm, bất cẩn lấy mạng ngươi thì phải làm sao bây giờ, theo ta thấy, cứ để ta ngủ no say rồi hẵng chẩn bệnh”. 

Dạ Mặc Uyên lạnh lẽo thốt ra một câu: “Nếu chẩn sai, thế thì lấy mạng ngươi bù vào”. 

Cố Thanh Hy nghiến răng. 

Bỏ đi. 

Không chấp nhặt với loại nam nhân nhỏ nhen này. 

“Chẩn thì chẩn. Hai người các ngươi đi bắt một ít rắn độc, bò cạp độc, nhện độc, rết độc về đây, càng độc càng tốt”. 

“Bắt để làm gì?”, Thanh Phong hỏi. 

“Tất nhiên là để chữa bệnh, chẳng lẽ ngươi muốn mang đi nấu lẩu”. 

Cậu ta biết là chữa bệnh, nhưng đống côn trùng kịch độc đó thì chữa kiểu gì? 

Cố Thanh Hy cho Thanh Phong một ánh mắt ngu ngốc: “Ngươi chưa nghe câu lấy độc trị độc bao giờ à?” 

Thanh Phong nhìn về phía Dạ Mặc Uyên, thấy hắn không phản đối thì mới bảo hạ nhân đi bắt, tiện thể mời Thu Nhi ra ngoài. 

“Tìm cái lô đỉnh thật to, loại nào có thể cho cả người vào ấy, châm lửa lên, đun nóng nước bên trong”. 

Cố Thanh Hy vừa nói vừa soàn soạt viết phương thuốc xuống trang giấy to, bảo họ đi bốc theo đúng phương thuốc này. 

Chẳng mấy chốc, rắn độc và mấy thứ độc khác đã được vác cả bao về, nước trong đỉnh cũng đã được đun nóng”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT