Lọc Truyện

Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé


Năm nghìn vạn lượng bạc, sao nàng không đi cướp đi? 

Dù có cướp cũng không cướp được năm nghìn vạn lượng bạc. 

Thái Hậu suýt thì phun ra một ngụm máu. 

Nhưng Thượng Quan Sở lại cười, trong đôi mắt dịu dàng phản chiếu đôi mắt sáng như sao của Cố Thanh Hy. Dường như hắn ta đoán được việc Cố Thanh Hy sẽ tiếp tục gài bẫy Thái Hậu, cho nên cũng im lặng xem trò vui. 

“Cố Thanh Hy, ngươi đừng có quá đáng”, Đương Đương công chúa cắn răng nghiến lợi, chỉ muốn xé xác nàng. 

Cố Thanh Hy tỏ vẻ vô tội: “Sao ta lại quá đáng? Là hai người muốn đổi ngọc Nguyệt Nha với ta, chứ đâu phải ta ép hai người đổi, nếu hai người không muốn đổi thì thôi, vừa khéo ta cũng không muốn đổi”. 

“Năm nghìn vạn lượng bạc”, giọng nói của Thái Hậu run rẩy, không biết bà ta đang đau lòng hay là đang tức giận. 

Mọi người im lặng. 

Cố Thanh Hy đúng là có bản lĩnh, không ngờ có thể ép Thái Hậu bỏ ra năm nghìn vạn lượng bạc mua một miếng ngọc đểu của nàng. 

Viện trưởng nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt hứng thú, vẫn đứng im ở một bên không nói gì. 

Mấy người nhóm Từ phu tử và Dung phu tử đều trợn tròn mắt. 

Tiêu Vũ Hiên đứng lặng trong gió. 

Có thể chém giá như thế à? 

Đạo hạnh năm của hắn ta thật sự còn không bằng một ngón tay của cô gái xấu xí này. 

“Năm nghìn vạn lượng, vừa lòng rồi chứ”, Thượng Quan Sở cười nói. 

Cố Thanh Hy liếc hắn ta. 

Tiểu nhân này nói như kiểu nàng xấu xa lắm vậy. 

Thái Hậu nén giận, cố giữ nụ cười: “Cố tam tiểu thư, năm nghìn vạn lượng đổi một miếng ngọc của ngươi, không biết ngươi có đồng ý không?” 

Tất cả mọi người đều cho rằng Cố Thanh Hy sẽ không từ chối nữa, ai cũng hâm mộ vì nàng thu được một khoản tiền lớn. 

Ngay cả Thái Hậu cũng cho rằng chắc chắn Cố Thanh Hy sẽ đồng ý. 

Nhưng Cố Thanh Hy lại chỉ ra ngoài cửa: “Kỳ Thánh về rồi”. 

“Đại phu, mau lên, sư phụ của ta bị đau đầu”. 

Kỳ Thánh ở bên ngoài vừa kéo vừa lôi mấy đại phu đi vào. 

Vừa mới đi vào, Kỳ Thánh đã bị Cố Thanh Hy kéo qua. 

“Tiểu đồ đệ, vi sư không đau đầu nữa, ông thật hiếu thuận, mấy người kia, mọi người có thể đi rồi”. 

Kỳ Thánh ngây người: “Không đau nữa? Sư phụ, đồ nhi cảm thấy để cho an toàn, người vẫn nên kiểm tra xem sao”. 

Mọi người nghe mà thấy kỳ quặc, một người đức cao vọng trọng gọi một thiếu nữ là sư phụ, quá mất tự nhiên. 

Cố Thanh Hy đuổi mấy đại phu đi, sau đó chỉ về phía Tiêu Vũ Hiên: “Lão Kỳ, có phải ông muốn học đánh cờ không?” 

Mắt Kỳ Thánh sáng lên: “Muốn”. 

“Vậy ông có tin một mình Tiêu Vũ Hiên có thể xử ông không?” 

“Xử?” 

“Chính là thắng”. 

Kỳ Thánh lắc đầu, trong mắt là vẻ khinh thường. 

Tiêu Vũ Hiên nổi giận: “Ông già, ông khinh thường người khác à?” 

Cố Thanh Hy nhìn Thái Hậu, cười nói: “Thái Hậu nương nương, người có tin nếu hai người thi đánh cờ, Tiêu Vũ Hiên có thể đánh thắng Kỳ Thánh trong thời gian một nén hương không?” 

“Kỳ Thánh nổi danh thiên hạ, thuật đánh cờ có chỗ đặc biệt của riêng ông ta, Tiêu công tử còn nhỏ tuổi, khó mà thắng được”. 

Thái Hậu không hiểu những lời Cố Thanh Hy nói có liên quan gì đến ngọc Nguyệt Nha. 

Cố Thanh Hy cười một cách gian xảo: “Vậy Thái Hậu, người có dám cược với ta không, nếu Tiêu Vũ Hiên thua Kỳ Thánh, ta sẽ dâng ngọc Nguyệt Nha cho người bằng hai tay, không lấy của người một văn tiền. Còn nếu Tiêu Vũ Hiên thắng Kỳ Thánh, vậy người phải đưa cho ta năm nghìn vạn lượng bạc”. 

Đương Đương công chúa đã bị Cố Thanh Hy lừa rất nhiều lần, vừa nhìn thấy nụ cười này của nàng thì lập tức cảnh giác. 

“Mẫu hậu, người đừng tin lời Cố Thanh Hy, lần nào nàng ta cũng có mấy thủ đoạn xấu xa cả”. 

Tiêu Vũ Hiên thì không để ý đến hình tượng nhảy cẫng lên. 

“Nha đầu xấu xí, cô bị ngốc à? Sao ta có thể đánh thắng Kỳ Thánh được? Ta đánh cờ rất tệ, đây là năm nghìn vạn lượng bạc, năm nghìn vạn lượng bạc đấy, cô đừng làm trò ngu ngốc”. 

“Ta nói ngươi có thể thắng thì chắc chắn ngươi có thể thắng”. 

“Chết tiệt, ta nói thật với cô vậy, ta hoàn toàn không biết đánh cờ”. 

“Sợ gì chứ, nhắm mắt đánh, có khi sẽ thắng đấy”. 

“…” 

Tiêu Vũ Hiên vô cùng sốt ruột. 

Bảo hắn ta đánh cờ cũng giống như chắp tay tặng cho người ta năm nghìn vạn lượng vậy. 

Dù nàng đã thắng được rất nhiều tiền trên đại hội đấu văn, nhưng cũng không thể phung phí như thế được. 

Kỳ Thánh lễ phép hành lễ với Thái Hậu, sau đó không vui nói: “Sư phụ, dù ta thua cô, nhưng cũng không có nghĩa là ta rất tệ, sao tên ranh con này có thể thắng được ta”. 

Nàng bảo một người không biết đánh cờ đến đấu với ông ta không phải là sỉ nhục ông ta sao? 

Cố Thanh Hy nhướng mày: “Thế nào? Ông không tin hắn ta có thể thắng ông à? Vậy chúng ta có cần đánh cược không, nếu hắn ta thắng ông, sau này ông không được gọi ta là sư phụ nữa, còn nếu hắn ta thua ông, ta sẽ dạy tất cả tuyệt chiêu đánh cờ mà ta biết cho ông, được chứ?” 

Lời này rất hợp ý Kỳ Thánh. 

Kỳ Thánh không chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý, hoàn toàn coi thường Tiêu Vũ Hiên. 

Tiêu Vũ Hiên cảm thấy Cố Thanh Hy bị ngu rồi. 

Tất cả mọi người cũng đều cảm thấy Cố Thanh Hy ngốc. 

Nàng bỏ ra năm nghìn vạn lượng bạc, còn không muốn nhận tiểu đồ đệ Kỳ Thánh, cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết. 

“Thái Hậu, lão Kỳ cũng dám cược rồi, người có đồng ý đánh cược không”, Cố Thanh Hy đảo mắt về phía Thái Hậu, trên mặt mang theo nụ cười ngây thơ hồn nhiên. 

Đương đương công chúa nhắc nhở: “Mẫu hậu, cẩn thận có bẫy”. 

Thái Hậu rơi vào trầm tư. 

Tiêu Vũ Hiên là công tử bột nổi tiếng ở Đế Đô thành. 

Nếu nói về phong hoa tuyết nguyệt, ăn uống chơi đùa, có lẽ hắn ta rất thành thạo. 

Nhưng về cầm kỳ thi hoạ, thi từ ca phú và mười tám loại binh khí, hắn ta đều không biết gì cả, nói trắng ra là một tên nhà giàu ăn hại. 

Còn Kỳ Thánh thì kỹ năng đánh cờ cao siêu, khắp thiên hạ chỉ thua mỗi Cố Thanh Hy. 

Suy xét thế nào, Tiêu Vũ Hiên cũng không thể thắng được Kỳ Thánh, tại sao Cố Thanh Hy dám chắc Tiêu Vũ Hiên có thể thắng chứ? 

Thái Hậu biết có thể có bẫy, nhưng bà ta rất muốn có ngọc Nguyệt Nha, cũng không nỡ bỏ ra năm nghìn vạn lượng. 

Cho nên, bà ta hỏi: “Không ai được giúp Tiêu Vũ Hiên đúng không?” 

“Nếu Thái Hậu không yên tâm, có thể để Tiêu Vũ Hiên và lão Kỳ ở riêng một phòng, sau đó phái người đáng tin cậy treo mỗi một nước cờ của bọn họ lên trên đại đường, cho mọi người cùng xem”. 

Lời này khiến Thái Hậu động lòng. 

Ở riêng một phòng có nghĩa là sẽ không có ai giúp Tiêu Vũ Hiên gian lận, mỗi nước cờ hai người họ đánh mọi người đều có thể nhìn thấy, như vậy Kỳ Thánh có nhường hay không, bọn họ cũng có thể lập tức nhìn ra. 

Thái Hậu hỏi tiếp: “Kỳ Thánh sẽ không nhường đúng không?” 

Kỳ Thánh tỏ vẻ không vui: “Lão phu tung hoành giới đánh cờ mấy chục năm, hành động tiểu nhân như nhường cờ lão phu không thèm làm”. 

“Được, bản cung cược”. 

Thượng Quan Sở cười giễu cợt, cảm thấy xót xa thay cho Thái Hậu. 

Rõ ràng Cố Thanh Hy đã đào xong cái hố đợi bà ta nhảy vào rồi. 

Năm nghìn vạn lượng bạc, đủ để mua một nửa cửa hàng ở Đế Đô thành rồi. 

Vậy mà Thái Hậu cũng dám cược. 

Tiêu Vũ Hiên run rẩy nói: “Nha đầu xấu xí, nếu chỉ có ta và Kỳ Thánh ở trong phòng thì sao cô giúp ta được?” 

“Cả phòng mà ta còn không vào được thì sao mà giúp ngươi? Tự mà đánh đi”. 

Tiêu Vũ Hiên suýt chút ngất xỉu. 

Hắn ta còn tưởng cô gái xấu xí này có chiêu gì để âm thầm hướng dẫn hắn ta, không ngờ nàng thật sự để hắn ta tự đánh. 

Hắn ta không biết gì cả thì sao mà đánh. 

“Thái Hậu, Tiêu Vũ Hiên không biết đánh cờ, có thể cho ta thời gian một chung trà để dạy cho hắn không”. 

 “Được”. 

Thái Hậu đồng ý rất sảng khoái. 

Chỉ có thời gian một chung trà, bà ta không tin Cố Thanh Hy còn có thể dạy một người hoàn toàn không biết đánh cờ thành đại sư. 

Không ai biết Cố Thanh Hy lén nói gì với Tiêu Vũ Hiên ở phía xa, chỉ nhìn thấy nét mặt khổ sở lúc trở về của Tiêu Vũ Hiên. 

Liễu Nguyệt vội vã hỏi: “Đại ca, huynh biết đánh cờ rồi chứ?” 

Tiêu Vũ Hiên gãi đầu: “Quá phức tạp, nghe không hiểu lắm”. 

Mọi người cười to. 

Biết bao nhiêu phu tử trong học viện dạy dỗ lâu như thế, Tiêu Vũ Hiên còn không hiểu, Cố Thanh Hy mới dạy một lúc, chẳng lẽ hắn ta còn có thể thắng nổi Kỳ Thánh hay sao. 

Nghe thấy câu này, Thái Hậu và Đương Đương công chúa yên tâm rồi. 

Nhưng Thái Hậu vẫn khiêm tốn hỏi Viện trưởng: “Viện trưởng cảm thấy ván cược này bản cung thắng hay thua?” 

“Thi đánh cờ, biết trước kết quả thì không còn thú vị nữa, hao tâm tổn sức vì kết quả của một ván cờ nho nhỏ chẳng phải là quá lỗ ư, sao Thái Hậu không mỏi mắt mong chờ thử xem”. 

Viện trưởng uyển chuyển từ chối trả lời. 

Viện trưởng là Quốc Sư của Dạ Quốc, còn là Viện trưởng của học viện Hoàng gia, dù là Thái Hậu cũng phải nể mặt mấy phần, huống hồ đây chỉ là một ván cược không quan trọng, Viện trưởng từ chối trả lời cũng là hợp lý, Thái Hậu cũng không nói gì. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT