Lọc Truyện

Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 9: Tam tiểu thư thay đổi rồi

Bà ta không phải rất khoa trương sao, vậy thì Tam di nương đây sẽ chống mắt lên chờ xem bọn họ có thể khoa trương đến khi nào. 

Tam di nương quát nói: "Trèo càng cao thì ngã càng thảm thôi, hoảng cái gì". 

Trong buồng lò sưởi. 

Thu Nhi đang vội vàng kéo chăn trên giường Cố Thanh Hy lên: "Tiểu thư, người mau dậy đi, sáng sớm hôm nay lại có một thánh chỉ nữa tới, kêu người chuẩn bị tới học viện Hoàng gia học tập, đây là phần thưởng trời ban đó, bao nhiêu người chen nhau vỡ đầu mà còn không vào được". 

Cố Thanh Hy trừng mắt lườm rồi tiếp tục ngủ. 

Khó khăn lắm mới vượt qua ba năm học trung học, bốn năm đại học, giờ lại bắt nàng đi học tiếp, vậy cứ cho sét đánh chết nàng là được rồi. Hơn nữa, phần thưởng cái gì, khác gì nỗi nhục đâu chứ. 

"Tiểu thư, sao người lại nằm nữa rồi, sắp muộn rồi đó, ngày đầu tiên đi học mà tới muộn sẽ để lại ấn tượng không tốt cho các phu tử, điều quan trọng nhất là Trạch Vương cũng học ở học viện Hoàng gia, nếu như hai người có thể sớm tối bên nhau có lẽ Trạch Vương sẽ hồi tâm chuyển ý, cầu xin hoàng thượng thu hồi lại thánh chỉ từ hôn đó". 

Cố Thanh Hy cạn lời. 

Thánh chỉ từ hôn đã ra, thánh chỉ ban hôn cũng đã hạ, Trạch Vương nói thu hồi là có thể thu hồi sao? 

Đổi sang tư thế khác, Cố Thanh Hy tiếp tục ngủ, nhưng Thu Nhi ra sức kéo nàng dậy, kéo đến mức khiến nàng không thể nằm ườn ra trên giường được nữa. 

"Ta nói này bà cô, ngươi có thể để ta ngủ thêm một lát nữa không, ta rất buồn ngủ". 

Đáng chết, dây dưa một đêm với người đàn ông không rõ thân phận đó, đến giờ hai chân nàng vẫn còn đang tê mỏi đây. 

Thu Nhi nghiêm khắc nói, cũng không quan tâm nàng có giận hay không: "Không được, hoàng thượng còn cho cả Ngũ tiểu thư làm bạn học với người, cùng vào học viện Hoàng gia học, Ngũ tiểu thư xưa nay vẫn ngưỡng mộ Trạch Vương, nàng ta nhất định sẽ dốc sức thể hiện mọi mưu mẹo để lấy lòng Trạch Vương, chúng ta tuyệt đối không được để Ngũ tiểu thư cướp mất". 

Cố Thanh Hy đau đầu. 

Lại là Trạch Vương, Trạch Vương gì đó có gì tốt đẹp, thật không biết tại sao Thu Nhi lại cố chấp như vậy. 

Cố Thanh Hy mặc cho Thu Nhi trang điểm sửa soạn cho mình, còn bản thân cầm cái bánh mỳ lên cắn một miếng như trút giận. 

"Tiểu thư, xong rồi". 

Cố Thanh Hy nhìn vào gương một cái, Thu Nhi búi cho nàng kiểu tóc phi thiên cực kỳ đẹp mắt, mạng che mặt màu trắng đã che đi gương mặt xấu xí của nàng, chỉ để lộ ra đôi mắt long lanh ngấn nước đen trắng rõ ràng. 

Nhìn xuống dưới lại là một bộ xiêm y hoàn toàn mới, nàng cười nhạo nói: "Phủ Thừa Tướng cuối cùng cũng nỡ tặng đồ mới tới rồi sao?" 

"Đâu có, nô tỳ mượn chút ngân lượng từ mấy chị em trong phủ mua một bộ xiêm y mới cho tiểu thư, mặc dù loại vải không bằng Ngũ tiểu như nhưng dù sao cũng là y phục mới, tiểu thư mặc tới học viện Hoàng gia cũng đỡ mất thể diện". 

"Tay của ngươi bị sao thế?" 

Cố Thanh Hy đang cầm tay của Thu Nhi thì nhìn thấy lòng bàn tay sưng đỏ một mảng, hình như bị cái gì đó đánh vào. 

Thu Nhi vội vàng rút tay về, giấu sau lưng, cười ngượng ngùng nói: "Không có gì ạ, chỉ là trong lúc làm việc không cẩn thận nên mới bị thương thôi ạ". 

"Nói thật đi". 

Sắc mặt Cố Thanh Hy nghiêm túc, khí thế toàn thân nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào Thu Nhi như đang nhìn thấu mọi thứ của nàng ta. 

Thu Nhi tự nhiên cảm thấy sợ hãi, đứng trước mặt nàng, thậm chí đến một câu nói dối cũng không dám. 

Chỉ đành thật thà kể lại: "Lúc đi mua y phục về đã gặp phải nha hoàn sát sườn của Ngũ di nương, cô ta nhất định bắt nô tỳ giao y phục ra, nô tỳ không chịu liền... liền bị trừng phạt một chút". 

"Ầm..." 

Cố Thanh Hy ném cái bánh mỳ trong tay đi, trên mặt dâng lên nộ khí, nhặt cái dùi gõ trống chạy đến sân trong, gõ ầm ỹ cả lên. 

Thu Nhi hoảng sợ đến nỗi suýt chút nữa là bật khóc: "Tiểu thư, người làm gì vậy, có phải người chê chất liệu y phục mà nô tỳ mua không tốt, nếu như người không hài lòng, nô tỳ sẽ đi mua một bộ y phục cao cấp hơn khác về". 

"Tiểu thư, người đừng gõ nữa, còn gõ tiếp thì sẽ kinh động đến người trong phủ đấy". 

"Tùng tùng tùng..." 

Cố Thanh Hy gõ rất vang, không hề có ý định dừng lại. 

Người trong phủ đều bị kinh động. 

Ngũ di nương chửi mắng: "Cố Thanh Hy, cô điên rồi à, sáng sớm ngày ra gõ cái gì mà om sòm lên vậy, cô không muốn ngủ lẽ nào người khác cũng phải thức với cô sao?" 

Cố Thanh Hy ném cái dùi trống trong tay đi, giơ tay lên bốp một tiếng, hung hăng cho Ngũ di nương một cái bạt tai, có vẻ vẫn chưa hả giận, nàng lại giơ tay lên cho thêm một cái bạt tai nữa. 

Hai cái tát đánh rất dùng lực, mặt của Ngũ di nương sưng đỏ tấy lên bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mười đầu ngón tay in hằn trên má. 

Hí... 

Đám người còn đang mơ ngủ vì cái tát này mà lập tức toàn bộ tỉnh táo. 

Tam... Tam tiểu thư... lại dám... lại dám đánh Ngũ di nương... 

Trời ơi, bọn họ không nhìn nhầm đó chứ? 

Ngũ di nương là thiếp được lão gia sủng ái nhất đấy. 

Ngũ di nương bị đánh đến nổ đom đóm mắt, suýt chút nữa là ngã quỵ, bà ta ngơ ngác bưng gương mặt sưng phù, thấy mọi người đang nhìn bà ta bằng ánh mắt khác thường. 

Ngũ di nương không nhịn được nữa, quát ầm ỹ lên: "Ngươi dám đánh ta à?" 

"Ta đánh bà đó". 

"Phản rồi phản rồi, người đâu, lôi Tam tiểu thư xuống cho ta, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ nó thật tử tế". 

"Ai dám". 

Cố Thanh Hy đã không còn vẻ yếu đuối trước đây, toàn thân tản phát ra bá khí bề nghễ thiên hạ. 

Ánh mắt của nàng quá đỗi lạnh lùng, lạnh đến mức không có một chút nhiệt độ nào, bị nàng nhìn trúng, đám người hầu không khỏi toàn thân run rẩy, tựa như bước một chân vào địa ngục vậy. 

Cố Thanh Hy lạnh giọng quát: "Mẹ ta chính là ngự muội của tiên đế, phong hiệu Chiêu Lăng công chúa, còn ta lại là con gái ruột của công chúa, Tam tiểu thư dòng chính của phủ Thừa Tướng, Dạ Vương phi tương lai, Ngũ di nương là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một di nương ti tiện thấp kém của phủ Thừa Tướng mà thôi, đừng nói đến hôm nay ta đánh bà, cho dù hôm nay ta có giết bà cũng không ai dám làm gì ta cả". 

Há hốc mồm. 

Mọi người đều há hốc mồm. 

Nếu như trước đây lúc từ chối hôn ước với chiến thần Dạ Vương gia là do nàng nhất thời động kinh nên mới dám cuồng ngạo như vậy. 

Vậy thì lần này nàng đánh Ngũ di nướng trước mặt mọi người, còn dám kiêu căng như vậy cũng là do động kinh nhất thời sao? 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT