Tuy rằng đang rất đói nhưng Đình Hạ cũng không ăn được nhiều. Từ nhỏ cô đã như vậy, ăn uống luôn dè dặt, âu cũng là đặc tính của từng người.
Đình Hạ chậm rãi nhai từng miếng, khiến người đàn ông kia vô cùng ngứa mắt. Nhưng thật sự Mạc Tử Quân cũng chẳng kém cạnh cô, thậm chí còn kén cá chọn canh, chê thứ này, bỏ thứ kia.
Cho nên phần ăn mà Lâm Uyển đặt cho hắn luôn được sàng lọc kỹ lưỡng. Cô ta biết rõ hắn ghét món nào, thích món nào nhất. Thế nhưng hôm nay, Lâm Uyển chắc chắn sẽ không ngờ bên trong chiếc nem rán vàng rộm kia lại có nhân cà rốt thái sợi.
Hắn cắn một miếng, lập tức nhả ra, trút thẳng vào sọt rác.
Đình Hạ từng quá quen với chuyện này rồi, nên làm thinh không nói gì. Lúc cô ăn xong chuẩn bị đem túi giấy đi vứt thì nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại.
Ban đầu cô cũng không quan tâm lắm, nhưng sau đó phát hiện bài hát này rất quen tai. Bởi vì Đình Hạ cài nhạc chuông bằng lời bài hát mình tự thu, cho nên điện thoại này là của cô.
Mạc Tử Quân lục trong chiếc cặp táp màu đen, quả nhiên lấy ra điện thoại di động của Đình Hạ. Hai người nhìn vào màn hình, thấy trên đó hiển thị tên của Triệu Tiết San, cô vội giật lấy nhưng hắn vẫn nhanh hơn giữ lại.
“Không được nghe.” Mạc Tử Quân đưa ra mệnh lệnh.
Đình Hạ nôn nóng muốn lấy lại điện thoại, khẽ gắt:
“Mạc Tử Quân, anh không có quyền can dự vào đời sống riêng tư của tôi!”
Tiếng chuông vẫn đang thúc giục, đã là hồi chuông thứ ba rồi. Tay của Mạc Tử Quân còn đang cầm chắc điện thoại, đứng trơ ra đó xem Đình Hạ có dám làm gì.
“Tiết San gọi đến, nếu tôi không nghe máy chắc chắn cô ấy sẽ tìm hiểu ra mọi chuyện. Anh cũng biết cô ấy là phóng viên, tính cách thẳng thắn đến mức nào mà.”
“Cô cho rằng tôi sẽ sợ Triệu Tiết San?”
Đình Hạ hít mạnh một hơi, kiên nhẫn thuyết phục:
“Dù sao đối với anh thì chuyện này cũng là một mối phiền phức, anh cần gì phải làm như vậy.”
Đình Hạ đang ám chỉ việc hắn muốn giày vò cô, khiến cô khổ sở thì có trăm vàn cách thức, đâu nhất thiết phải kéo theo Triệu Tiết San vào. Mạc Tử Quân dường như hiểu ra, buông điện thoại xuống bàn.
Cô thở phào, mau chóng bắt máy. Theo thói quen định đi ra chỗ khác nghe điện thoại, liền bị hắn kéo lại.
“Đứng ở đây được rồi.”
Cô đẩy tay hắn ra, nói khẽ:
“Tiết San, tớ nghe đây!”
“Sao mãi cậu mới chịu nghe máy, có phải đang bận gì không?”
“Phải đó. Tớ đang kho dở nồi cá, nên mới không để ý tiếng chuông điện thoại.” Cô viện đại một lý do để lấp liếm.
Tiết San hẹn Đình Hạ buổi chiều nay ra ngoài quán cà phê nói chuyện. Cô đắn đo, bất giác nhìn sang phía Mạc Tử Quân. Nhưng mà cô ấy nói có việc quan trọng muốn trao đổi, cô không thể không đồng ý được.
“Tớ biết rồi. Vậy hẹn cậu bốn giờ chiều nhé.”
Đình Hạ tắt điện thoại, vẫn giữ nguyên quan điểm cũ. Cô có thể thuận theo ý Mạc Tử Quân sống ở đây, nhưng đâu chỉ suốt ngày quanh quẩn bên bốn bức tường như tù nhân được? Cô cứng rắn lặp lại yêu cầu của mình, hắn chần chừ một lát, cuối cùng thỏa hiệp.
“Một ngày không được rời khỏi nhà quá ba tiếng.”
Mạc Tử Quân nhượng bộ, cô cũng không dám đòi hỏi thêm. Chiều nay sau khi đi gặp Tiết San, cô sẽ trở về căn nhà trọ lấy một chút quần áo, vật dụng cá nhân, tiện thể xem Đình Khiêm thế nào.
Hắn trở về phòng riêng, Đình Hạ ngồi ngoài phòng khách ngủ thiếp đi. Đến lúc cô giật mình tỉnh dậy, nhìn lên đồng hồ đã gần đến giờ hẹn.
“Tôi đi lấy xe. Cô xuống tầng trệt đợi đi.”
Đình Hạ giật thót mình, không biết Mạc Tử Quân đã quay lại từ bao giờ. Rõ ràng đã nói sẽ cho cô tự do ba tiếng, bây giờ lại muốn đi theo.
Hơn nữa Tiết San không thể nhìn thấy cô và hắn ở cùng một chỗ được.
“Không cần đâu, tôi tự đón taxi đến đó.”
“Cô có tiền?” Giọng nói hắn đầy khinh thường.
Đình Hạ chợt hiểu ra vấn đề, cô cười ngốc nghếch, rồi lủi thủi đi xuống tầng trệt của khu chung cư cao cấp.
Nói với Mạc Tử Quân địa điểm quán cà phê, hắn liền chở cô đi. Người đàn ông kia thấy Đình Hạ lo lắng, tự đoán được cô đang nghĩ gì, bèn nói:
“Yên tâm, tôi không có hứng thú nghe cô và Triệu Tiết San trò chuyện.”
Hắn đậu xe ở một đoạn khá xa, Đình Hạ phải tự đi bộ đến đó. Có lẽ Mạc Tử Quân mạnh miệng nhưng vẫn dè chừng Tiết San thật, cô thầm nghĩ.
“Tiết San, cậu chờ tớ có lâu không?”
“Tớ vừa mới đến thôi!”
Hai cô gái gọi đồ uống, rồi ngồi trò chuyện. Tiết San lấy ra trong túi xách một tấm danh thiếp màu bạc, đưa cho Đình Hạ.
“Lúc trước từng kể với cậu đồng nghiệp của tớ quen biết với một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, còn nhớ không? Tớ nghe nói anh ta rất nhiệt tình, nếu cậu muốn học hỏi kinh nghiệm có thể liên lạc thử nhé.”
Tiết San còn kể lần trước người đồng nghiệp của cô ấy có dịp gặp người kia, cũng từng nhắc đến Đình Hạ. Ba năm nay, cô tự mình học thiết kế thời trang, tuy không qua bất kỳ trường lớp chuyên môn nào nhưng lại rất có năng khiếu. Kỳ thực, nếu được gặp người có kinh nghiệm trong lĩnh vực này để học hỏi thì còn gì bằng.
“Tiết San, cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Đình Hạ ngắm nhìn tấm danh thiếp trên tay, bất giác bị thu hút bởi chữ ký trên mặt sau của nó. Nét chữ thanh thoát này dường như cô đã từng thấy ở đâu rồi, chỉ là nhất thời không thể nhớ ra được.