Đình Hạ về đến nhà, cất thức ăn vào trong tủ lạnh, rồi nằm dài trên ghế sofa ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Mạc Tử Quân ở công ty nhìn qua camera giám sát, thấy cô ra ngoài thì phát cáu. Người phụ nữ này không biết nghe lời gì cả. Hay là do hắn không đủ đáng sợ?
Đang lúc bực bội trong lòng, hắn nhận được thiệp mời tham dự tiệc từ phía đối tác. Chuyện này không quá xa lạ với Mạc Tử Quân, nếu là bình thường hắn sẽ đi cùng thư ký của mình – Lâm Uyển. Nhưng mà lần này, Mạc Tử Quân đã có chủ ý khác.
Thu xếp công việc nhanh chóng, hắn về nhà sớm hơn thường ngày khoảng một tiếng đồng hồ. Cửa ở bên ngoài không khóa, chỉ khép hờ. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm ngủ say trên ghế, Mạc Tử Quân càng thêm tức giận.
Gan người phụ nữ này to bằng trời sao? Ở nhà một mình cũng không biết khóa cửa.
“Đình…” Hắn định gọi cô dậy, nhưng không hiểu vì sao lại ngừng lại.
Mạc Tử Quân ngồi bệt xuống sàn, chỉ để ngắm Đình Hạ ngủ. Cô khẽ cựa mình, nhíu mày vì khoảng không gian chật chội. Hắn liền bế cô lên, ôm về phòng.
Đình Hạ giật mình, mắt nhắm mắt mở, quơ tay loạn xạ mà quất thẳng vào mặt Mạc Tử Quân. Hắn mất đà, kéo theo cô ngã kềnh ra đất.
“Trộm…. có ăn trộm!”
Mạc Tử Quân giận run người. Chỉ trong một thời gian ngắn, người phụ nữ kia đã thành công trêu tức hắn tận ba lần. Trộm đâu không thấy, chỉ biết hiện tại cái mông của hắn bất ổn rồi!
“Cô im lặng được chưa? La hét cái gì!”
Giọng nói trầm đục cất lên, khiến Đình Hạ im bặt. Cô mở to mắt nhìn người đàn ông đang bị mình đè lên, sợ hãi tột độ.
Là Mạc Tử Quân sao?
Đình Hạ loạng choạng ngồi dậy, liền bị hắn ôm lấy chật cứng. Mạc Tử Quân xoay người, đè cô nằm dưới thân mình.
“Anh… anh định làm gì?”
Mạc Tử Quân nén cơn đau ở mặt, nghiến răng hỏi:
“Ba tiếng trước, cô ra ngoài để làm gì?”
Đình Hạ bị đè sắp thở không nổi nữa, vùng vẫy đẩy hắn ra càng không được. Cô nhăn mặt, đáp vội:
“Tôi ra ngoài mua chút thức ăn cho bữa tối.”
“Tôi… thèm thịt bò.” Cô nói thêm.
Mạc Tử Quân nghe vậy, mới thoải mái được một chút. Hắn còn tưởng cô đi gặp người đàn ông hôm nọ, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của anh ta thôi đã không thấy vừa mắt rồi.
“Anh buông tôi ra được chưa?”
Mạc Tử Quân đẩy cô ra, phủi tay đứng dậy. Bị ăn một cú đánh vào mặt, lại còn ngã dập mông, đau đớn không gì bằng!
“Lần sau ở nhà một mình nhớ khóa cửa.” Hắn quẳng lại một câu, rồi đi vào phòng.
Chẳng hiểu vì sao Đình Hạ lại cảm nhận được ý tứ quan tâm trong câu nói của hắn. Hay là cô mới ngủ dậy, nên đầu óc đang mù mờ?
Nhìn lên đồng hồ đã sáu giờ tối, cô vội xuống bếp chuẩn bị bữa tối. Hôm trước vừa mới ăn thịt bò xào, hôm nay vốn dĩ Đình Hạ không định nấu, nhưng lỡ nói với Mạc Tử Quân rằng bản thân đang thèm, nên đành chế biến thành món khác.
Lần này cô kỳ công hơn, đem thịt bò xay ra, lăn tròn thành từng viên nhỏ cùng phô mai, rồi đem đi chiên lên. Đình Hạ nấu thêm canh sườn hầm đu đủ và rau xào.
Thức ăn dọn lên bàn, cô lấy bát đũa đặt trước mặt hắn, rồi hỏi:
“Mạc tổng, tối nay anh có cần tôi phục vụ ăn uống không?”
Hắn bóp mạnh miệng bát, ngước mắt nhìn người phụ nữ đang đứng bên cạnh mình. Cách xưng hô của cô làm cho Mạc Tử Quân không thoải mái. Hắn liền chỉnh:
“Cô đâu phải nhân viên của tôi, gọi tôi bằng Mạc tổng để làm gì?”
“Anh muốn thế nào?”
“Gọi bằng tên đi.” Hắn ra lệnh.
Đình Hạ gật gật, hỏi lại hắn:
“Mạc Tử Quân, tối nay anh có cần tôi phục vụ ăn uống không?”
“Cần! Ngồi xuống đút cho tôi ăn đi.”
Mạc Tử Quân hất mặt về phía Đình Hạ. Cô hiểu ý, nhanh chóng bới cơm ra bát, rồi xúc từng muỗng cơm kèm thức ăn, thổi nguội và cho vào miệng hắn.
“Xé nhỏ viên thịt bò ra đi. Để cả như vậy, cô nuốt được không?”
“Tôi muốn ăn sườn, cô rút xương ra đi.”
“Rót nước!”
Mạc Tử Quân liên tục đưa ra yêu cầu, Đình Hạ gật gật, làm hết việc này đến việc khác theo ý hắn. Thoáng chốc, cô thấy hành động mình đang làm thật rẻ rúng, cảm giác chạnh lòng nhưng rồi gạt đi. Nghĩ kỹ lại, so với việc bị hắn quần quật suốt đêm ở trên giường, thì việc này xem ra vẫn còn rất tốt.
Ăn được vài miếng, Mạc Tử Quân giành lại chiếc muỗng trong tay Đình Hạ, đặt xuống bàn.
“Tôi ăn xong rồi, cô ăn cơm đi.”
Mạc Tử Quân nhìn ra người phụ nữ này đang khổ sở đến mức nào, trên khóe mắt cô còn ươn ướt nước. Đút cho hắn ăn giống như cực hình vậy sao? Đã thế, hắn không ăn nữa.
Chờ cho Mạc Tử Quân đi rồi, Đình Hạ mới lấy bát, ngồi xuống ăn cơm. Thịt bò Tiết San mua rất ngon, nghĩ đến sự quan tâm của cô ấy dành cho mình, cô thấy bản thân được an ủi phần nào.
Đình Hạ ăn được một chút, rồi buông đũa. Cô ngồi ngẩn người trên bàn ăn lớn, tầm mắt rơi vào khoảng không vô định, mông lung suy nghĩ. Dòng đời nghiệt ngã, Đình Hạ lúc nào cũng bị kìm kẹp trong tay người khác, cô tự hỏi đến tận bao giờ, cô mới được thoải mái sống cho bản thân mình?