Thẻ ngân hàng mà Mạc Tử Quân ném xuống đất, Đình Hạ cũng không cần. Ngay cả phong bì đựng tiền mà lần trước hắn đưa, cô vẫn để nguyên si trong ngăn kéo bàn cạnh giường ngủ, chưa một lần lấy ra xem.
Đình Hạ dùng số tiền mặt ít ỏi còn lại của mình, cắn răng thuê phòng khách sạn nghỉ qua đêm. Ngày mai cô còn có rất nhiều việc phải làm, nào là tìm chỗ ở lâu dài, còn phải tìm lấy một công việc nuôi sống bản thân.
Cô không có quá nhiều mối quan hệ, người quen đã ít, người thân thiết lại càng hiếm hoi hơn nhiều. Chung quy lại chỉ có Triệu Tiết San, bạn thân của cô từ thời còn đi học.
Tiếc là Tiết San đã ra nước ngoài đi tác nghiệp, Đình Hạ cũng không tiện cho cô ấy biết hoàn cảnh hiện tại của mình. Cô còn có đứa em ngỗ nghịch bỏ đi từ khi mẹ qua đời, chẳng thể trông mong được gì.
Mẹ cô bệnh nặng, nhà cũ đã đem cầm cố từ lâu. Lúc còn ở cạnh Mạc Tử Quân, Đình Hạ ngốc nghếch không nghĩ đến chuyện chuộc lại. Khi ấy cô cứ nghĩ bản thân thật tâm thật dạ yêu hắn, sẽ đổi lại được tình cảm chân thành.
Nhưng hóa ra là cô ảo tưởng, là cô tự đa tình. Là do Đình Hạ đã quên đi mục đích ban đầu khiến cô gả cho hắn.
Đến cuối cùng cô mới phải lâm vào bước đường này. Lẻ loi, không nhà, không bạn bè, người thân ở bên cạnh…
Cô khẽ thở phào, cố nghĩ thoáng ra một chút.
Phải rồi, ít nhất thì Đình Hạ còn có đứa bé trong bụng. Cô tự an ủi mình phải biết phấn đấu, vì con của mình.
Mạc Tử Quân có lẽ không cần đứa bé, nhưng cô cần!
…
Sáng hôm sau, Đình Hạ bắt đầu đi tìm chỗ ở mới. Ở thành phố đất chật người đông này, việc tìm một nơi yên ổn sinh sống lại phù hợp với ngân sách hiện tại của cô thì quả thật khó khăn vô cùng.
Đình Hạ đi hết nơi này đến nơi khác, nhưng nếu không phải giá thuê phòng quá cao thì là khu vực có an ninh không ổn định. Một buổi sáng trôi qua thật vô nghĩa, cô vẫn không tìm được nơi nào.
Đình Hạ ngồi xuống ghế đá trong công viên nghỉ mệt, uống chút nước cho đỡ khát. Gió thổi đìu hiu, càng làm tâm trạng của con người ta chùng xuống. Cô tủi thân cho chính mình, càng thương xót cho đứa trẻ trong bụng. Sau khi phát hiện bản thân mang thai con của Mạc Tử Quân, cô đã đắn đo rất nhiều. Lựa chọn nói cho hắn biết hay giữ bí mật, cũng đủ làm Đình Hạ day dứt.
Đến cuối cùng Đình Hạ vẫn chọn cách im lặng, bởi vì cô thật sự không nghĩ người đàn ông kia sẽ chấp nhận đứa bé.
Hoặc là hắn sẽ ép Đình Hạ phá thai, hoặc là hắn sẽ để cô sinh con ra, sau đó cướp đứa bé đi khỏi.
Dù là cách thức nào, cô cũng không thể chấp nhận.
Quá đỗi mệt mỏi, Đình Hạ tựa đầu lên thành ghế đá, ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Đến khi tỉnh lại đã là ba giờ chiều, cô sốc lại tinh thần, tiếp tục tiến về phía trước.
Hiện tại chưa thể tìm được chỗ ở mới, Đình Hạ sẽ đi tìm việc trước vậy!
Lúc trước cô từng học thiết kế thời trang, sau đó vì gia cảnh nghèo khó, cô không thể tiếp tục theo đuổi đam mê của mình nữa. Bây giờ đối với một người không bằng không cấp như Đình Hạ thì tìm kiếm một công việc cũng không mấy dễ dàng gì.
Trước mắt chỉ có thể tìm một công việc trong các tụ điểm ăn uống. Nghĩ vậy, Đình Hạ bèn đi khắp các quán cà phê, quán ăn ở khu trung tâm thành phố để xin việc.
May thay có một quán lẩu đang tìm người chạy bàn, chỉ là khi nhìn thấy một cô gái gầy gò như Đình Hạ, chủ quán liền có chút ái ngại. Cô phải năn nỉ hết lời, hứa chắc nịch sẽ làm việc thật chăm chỉ, cuối cùng cũng được bà ta đồng ý nhận vào làm.
“Bây giờ vẫn còn sớm, cô vào trong kia gọt vỏ hết cà rốt trong rổ đi.”
Đình Hạ gật đầu, mặc tạp dề vào rồi bắt đầu làm việc. Dù không phải tiểu thư quyền quý gì, nhưng đã lâu lắm rồi chưa lao động nặng nhọc, cô lại đang mang thai nên thấy hơi mệt.
Gọt xong rổ cà rốt, Đình Hạ bắt đầu cùng những người khác đem bàn ghế ra ngoài vỉa hè, chuẩn bị để khách đến dùng bữa.
Cuối tuần khách ra vào tấp nập, ngày đầu đi làm, Đình Hạ đã phải chạy mệt bở hơi tai.
“Bàn số ba, cho thêm bún.”
“Bàn số năm, thêm một phần thịt bò đi.”
“Có ngay, có ngay…” Đình Hạ trả lời đến khản cả cổ, từ nãy đến giờ vẫn chưa dừng lại một giây để nghỉ mệt.
Mười giờ tối, quán vơi khách dần, cô mới được thư thả một chút. Đình Hạ dựa lưng vào một góc tường, hai mắt đã sớm nhòe đi vì hơi cay từ bếp lẩu.
Bất giác, điện thoại trong túi áo cô reo lên. Đình Hạ nhìn vào số điện thoại hiển thị trên màn hình, bắt đầu do dự.
Là mẹ chồng cô gọi đến.
Mà không, phải gọi là mẹ của Mạc Tử Quân mới đúng!
Người đàn ông đó cũng thật khôn ngoan, lựa chọn thời điểm Mạc phu nhân và Mạc lão gia về thăm quê để ly hôn với Đình Hạ.
Mẹ hắn –Tuyết Phàn rất thương cô. Dĩ nhiên cô cũng rất thương bà, lại rất hiếu thảo với cha mẹ Mạc Tử Quân. Chỉ là bây giờ, Đình Hạ không còn tư cách quan tâm hai người họ nữa.
Cô nén chặt nước mắt, từ chối cuộc gọi rồi chặn số liên lạc của bà ấy.
Mạc Tử Quân chắc chắn không muốn cô có bất kỳ can hệ gì với Mạc gia nữa. Ngay từ khi ký hợp đồng hắn đã nói rõ ràng rồi, Đình Hạ cũng nên dứt khoát một chút.
Tình trên đời chỉ khiến con người ta trở nên yếu đuối hơn mà thôi…