Trước khi đi làm, Mạc Tử Quân ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, nói chuyện cùng Đình Hạ. Hắn muốn cô tối nay đi dự tiệc cùng mình, Đình Hạ nghe vậy chần chừ một lúc, rồi lắc đầu từ chối.
“Xin lỗi! Tôi không thích những nơi ồn ào.”
Chưa kịp để hắn cất lời, cô đã bồi thêm một câu:
“Hơn nữa việc này cũng không mang lại ích gì cho tôi cả.”
Sớm đoán được Đình Hạ sẽ từ chối, Mạc Tử Quân đã có chuẩn bị. Hắn lấy ra bức ảnh chụp Đình Khiêm, đưa đến trước mặt cô.
“Nếu chịu tham dự tiệc, tôi sẽ giúp cô tìm tung tích của thằng nhóc này.”
Đình Hạ hơi mất kiên nhẫn, lập tức giật lấy tấm ảnh từ tay người đàn ông kia, run run khóe môi, hỏi:
“Đình Khiêm, thằng bé đang ở đâu?”
Nhìn qua là biết tấm ảnh này mới được chụp gần đây. Đình Hạ đoán Mạc Tử Quân đã biết chỗ ở hiện tại của em trai mình. Cô nóng lòng muốn gặp cậu, kích động đến nỗi nắm chặt cánh tay hắn.
Đúng là mấy ngày trước Mạc Tử Quân từng cho người đi tìm kiếm Đình Khiêm, thì phát hiện cậu sống tạm tại một căn trọ nhỏ, cách ngôi nhà cũ mà hai chị em thuê cũng không quá xa. Nhưng vừa mới hôm qua, hắn lại nhận được tin thằng nhóc đó đã ra ga xe lửa, đi đến vùng khác. Hiện tại, vẫn chưa rõ điểm dừng chân của cậu.
Đình Hạ thoáng thất vọng khi nghe câu trả lời từ Mạc Tử Quân. Nhưng cô cũng hiểu rõ người đàn ông này có thể giúp mình tìm Đình Khiêm một lần nữa. Nghĩ vậy, cô gật đầu, đồng ý đi dự tiệc cùng hắn.
“Đầu giờ chiều tôi sẽ bảo Lâm Uyển mang trang phục dạ tiệc đến cho cô lựa chọn.”
Mạc Tử Quân lái xe đến công ty, Đình Hạ vẫn như mọi ngày, tranh thủ ngồi ở nhà luyện vẽ dáng người. Cô tìm kiếm các khóa học trực tuyến dạy thiết kế thời trang miễn phí, tuy có bổ ích nhưng vẫn không thể so bì với việc học trực tiếp ở trường lớp.
Đang chăm chú nghe giảng, Đình Hạ chợt nghe thấy tiếng chuông cuộc gọi. Theo phản xạ, cô đưa tay tìm kiếm điện thoại, rồi ấn nút trả lời, cũng không thèm nhìn xem là ai đang gọi đến.
“Đình Hạ, em có rảnh không? Anh có chuyện này muốn trao đổi cùng em.”
Cô hơi khựng lại, vì giọng nói của người đàn ông phát ra từ đầu dây bên kia. Đình Hạ nhìn vào màn hình điện thoại xác nhận một lần nữa, quả nhiên là Thẩm Trì.
“Vâng, anh cứ nói đi. Em đang nghe đây.”
Thẩm Trì gặp một vị tiền bối cũ, cũng là người có tiếng trong lĩnh vực thời trang này. Anh ta nghe nói bà ấy mở một lớp đào tạo học viên tại nhà, cho nên muốn Đình Hạ theo học.
“Em… thật ra ngân sách của em có chút hạn hẹp, nên là…”
Cô nói lấp lửng, nhưng đủ để Thẩm Trì hiểu ra vấn đề. Anh ta bật cười, nói:
“Em đừng lo lắng! Lần trước anh có cho cô Diệp xem qua mấy bản phác thảo thiết kế thời trang của em. Bà ấy rất thích, còn muốn nhận em vào học miễn phí.”
“Là thật sao?” Đình Hạ mừng lâng lâng trong lòng.
Thẩm Trì khẳng định chắc nịch, sau đó gửi cho cô địa chỉ chỗ học. Anh ta cùng Đình Hạ nói với nhau thêm mấy câu, rồi tắt máy.
Đình Hạ ngồi một mình, tay nắm chặt chiếc điện thoại, miệng cười ngây ngốc. Khó khăn lắm mới có được cơ hội quý giá như vậy, cô nhất định phải tận dụng thật tốt.
…
Lâm Uyển vừa đến công ty, đã hay tin Mạc Tử Quân không đưa mình đi dự tiệc cùng. Biết được người thay thế cho mình là Đình Hạ, cô ta càng thêm tức tối trong lòng.
Hắn còn bảo Lâm Uyển đem đồ trang điểm, váy dạ hội, kèm theo bộ trang sức bằng bạch kim cao cấp đến căn hộ cho Đình Hạ. Liếc nhìn đống túi giấy chất đầy trên bàn, cô ta bỗng nảy ra một suy nghĩ độc ác.
Lâm Uyển thay thế hết trang phục dự tiệc mà Mạc Tử Quân cho người chuẩn bị từ trước, tự mình chọn những bộ cánh hở hang khác, đem đến cho Đình Hạ. Cảm thấy chưa đủ, cô ta còn giở trò lên trang sức và đồ trang điểm.
Lâm Uyển dùng khăn tẩm một thứ dung dịch trong suốt, lau qua bề mặt dây chuyền và khuyên tai lấp lánh kia. Nhìn bên ngoài thì không thấy điều bất thường, nhưng khi chúng tiếp xúc với da thịt con người, sẽ gây ra kích ứng.
Sở dĩ Lâm Uyển làm như vậy, vì biết đây không phải bữa tiệc rượu thông thường. Đối tác với Mạc thị là Vương thị - một trong những tập toàn thời trang hàng đầu trong nước và quốc tế. Hằng năm vợ chồng chủ tịch họ Vương sẽ tổ chức hoạt động đấu giá từ thiện, số tiền thu được sẽ ủng hộ cho quỹ mổ tim của bệnh viện trung ương. Họ làm như vậy để tưởng nhớ cho cô con gái đoản mệnh, đã mất cách đây mười lăm năm của mình.
Vì vậy những khách mời tham dự bữa tiệc thường chọn trang phục đơn giản một chút, chủ yếu là tông màu trầm, kín đáo, để hưởng ứng hoạt động ý nghĩa của Vương thị. Lâm Uyển đoán nếu kế hoạch của cô ta thành công, Đình Hạ sẽ bị mất mặt trước tất cả mọi người, kể cả giới báo chí truyền thông. Đến lúc đó, Mạc Tử Quân chắc chắn nổi giận lôi đình.
Nếu bị phát hiện, Lâm Uyển cũng không sợ. Cô ta giỏi nhất là đổi trắng thay đen, vu khống cho người khác, cho nên sớm đã nghĩ sẵn đường lui cho mình.