Lâm Uyển mang đồ đến cho Đình Hạ, còn dặn dò cô chuẩn bị cho thật tốt, đừng để Mạc Tử Quân phải mất mặt trong bữa tiệc.
“Cô Đình, có cần tôi giúp cô trang điểm không?”
“A, không cần! Một lát nữa tôi tự làm cũng được.”
Đình Hạ với người phụ nữ kia không quá thân thiết, khách sáo cũng là lẽ thường tình. Hôm nay Mạc Tử Quân có nhiều công việc cần xử lý, hắn đã dặn Đình Hạ chuẩn bị sẵn mọi thứ, đúng giờ sẽ lái xe về đón cô.
Đình Hạ ngó sơ qua đống váy áo và trang sức mà Lâm Uyển mang đến. Cô ta khoanh tay đứng ở một bên, nhếch môi cười nham hiểm. Ban nãy Lâm Uyển còn cố tình nói với cô cần ăn mặc đẹp một chút, trang điểm nổi bật để không bị nhạt nhòa trước đám đông.
Lâm Uyển làm xong nhiệm vụ Mạc Tử Quân giao phó, cũng không muốn ở lại đây làm gì. Cô ta ra về, Đình Hạ bắt đầu sửa soạn mọi thứ, cho kịp thời gian tham dự bữa tiệc.
Nhìn đống váy dạ hội sặc sỡ, cô chẳng thể ưng nổi bộ nào. Công nhận là rất đẹp, nhưng Đình Hạ cảm thấy bản thân không phù hợp với những món đồ xa xỉ này. Cô mở tủ quần áo, chọn một chiếc váy màu trắng cổ tim, dài qua đầu gối, với điểm nhấn là chiếc thắt lưng đen trơn quấn ngang vòng eo nhỏ.
Bộ trang sức đắt giá kia, tất nhiên không phù hợp với chiếc váy vạn phần giản đơn này. Đình Hạ để dẹp nó sang một bên, đến đồ trang điểm cũng không dùng đến. Cô dùng son môi lần trước Tiết San tặng trong dịp sinh nhật, quẹt sơ qua một đường.
Đình Hạ ngắm bản thân mình trong gương, mỉm cười hài lòng. Cô không thích cầu kỳ, như thế chỉ thêm ngượng nghịu trước mặt người khác.
Đình Hạ hít một hơi thật sâu, bỗng thấy hơi lo lắng. Cô tự làm theo ý mình, liệu có chọc giận đến Mạc Tử Quân?
Nhưng mà bây giờ không còn thời gian để hối hận nữa. Đình Hạ chuẩn bị túi xách, sau đó chải lại mái tóc xoăn nhẹ, xõa xuống ngang vai, rồi ra ngoài phòng khách ngồi đợi hắn.
Đúng sáu giờ tối, Mạc Tử Quân về đến nhà. Hắn mặc áo vest chỉnh tề, tóc cũng vuốt ngược ra đằng sau, nhìn có chút chững chạc hơn thường ngày.
Mạc Tử Quân đứng trước mặt Đình Hạ, nheo mắt đánh giá sơ qua một lượt. Cô nuốt nước bọt, một lúc lâu không thấy hắn có phản ứng, càng thêm căng thẳng.
“Đi thôi!”
Vậy mà Mạc Tử Quân không nổi giận! Đình Hạ khẽ thở phào, bước vội theo hắn xuống hầm giữ xe. Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng cô không dám hó hé nửa lời.
Buổi tiệc đầu giá từ thiện được tổ chức với quy mô lớn, với đông đảo khách mời tham dự, từ doanh nhân thành đạt, minh tinh, đến giới chính trị gia trong nước.
Mạc Tử Quân khoác eo Đình Hạ vào trong sảnh chính của khách sạn. Giới truyền thông liền được phen chấn động, vì lần đầu tiên họ thấy hắn tham dự tiệc với một người phụ nữ khác ngoài thư ký thân cận của mình. Nếu bình thường Mạc Tử Quân đi cùng Lâm Uyển, hắn luôn giữ một khoảng cách nhất định, thì lần này hắn đối với Đình Hạ trông giống một cặp đôi thật sự, khiến người khác không khỏi đoán già đoán non.
Ba năm trước Đình Hạ gả cho Mạc Tử Quân, ngoài người nhà họ Mạc và vài người đặc biệt khác, thì không không còn ai biết chuyện đó nữa. Cho nên đối với xã hội bên ngoài, hắn vẫn luôn là một vị giám đốc trẻ đa tài, là đối tượng lý tưởng để kết hôn của nhiều chị em phụ nữ.
“Mạc tổng, vị tiểu thư đi bên cạnh anh là…”
“Hai người có quan hệ như thế nào? Xin anh bớt chút thời gian trả lời phỏng vấn.”
Ống kính máy quay và micro chuyên dụng của cánh nhà báo, phóng viên đua nhau chĩa về phía hai người. Đình Hạ vô cùng lạ lẫm, hai bên má nóng phừng phừng, ánh đèn flash rọi thẳng vào mắt, khiến cô cảm thấy khó chịu, bất giác nép mặt vào người đàn ông bên cạnh.
Mạc Tử Quân trừng mắt cảnh cáo những người kia, rồi gọi vệ sĩ của mình đến dẹp đường, đưa Đình Hạ di chuyển vào hội trường lớn.
Tiếng nhạc du dương làm cho cô dễ chịu hơn đôi chút. Đình Hạ đưa ánh mắt nhìn mọi người xung quanh, ai ai cũng ăn mặc nền nã, phong thái điềm đạm. Trước khi đến đây, cô còn tưởng mình sẽ lạc quẻ giữa dòng người hào nhoáng. Nhưng mà bây giờ, Đình Hạ đã có thể yên tâm rồi.
Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, rồi quay sang hỏi Mạc Tử Quân về mục đích chính của bữa tiệc này.
Hắn mới nhớ ra mình chưa cho Đình Hạ biết chút thông tin gì, ngoại trừ việc bảo cô tham dự cùng mình. Khẽ cúi đầu xuống, kề miệng lại gần tai cô gái nhỏ, hắn từ tốn nói:
“Đây là bữa tiệc thường niên của Vương thị, nhằm mục đích quyên góp tiền cho trẻ em bị bệnh tim. Một lát nữa sẽ có hoạt động đấu giá từ thiện, cô bình thường chỉ biết quanh quẩn trong góc bếp, hôm nay có cơ hội, cũng nên xem qua để mở rộng tầm mắt đi.”
Đình Hạ bĩu môi, lời nói của Mạc Tử Quân mang ý chê bai cô thấy rõ. Tuy học vấn của Đình Hạ không quá cao, nhưng cũng chăm chỉ tự đọc sách và nghiên cứu tin tức báo đài. Với mấy kiểu hoạt động như thế này, cô đã thấy trên tivi rất nhiều, nên đâu đến nổi mù mờ như lời hắn nói.
“Tôi biết rồi!” Đình Hạ miễn cưỡng đáp lại.
Ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, nhưng sống lưng cô đã trở nên lạnh ngắt. Đình Hạ đủ thông minh để hiểu ra vấn đề, rằng tại sao mọi người lại trông có vẻ giản dị như vậy. Cô mơ hồ tưởng tượng nếu tối nay mình mặc bộ váy bồng bềnh, cúp ngực màu đỏ kia, liệu có trở thành trò cười trong mắt thiên hạ?
“Mạc Tử Quân, rõ ràng anh thừa biết mọi người đến đây sẽ ăn mặc tối giản nhất, vì sao lại lựa chọn những bộ trang phục lòe loẹt, diêm dúa, gửi sang cho tôi?” Cô không nhịn được mà lên tiếng chất vấn.