Đình Hạ thức dậy, không thấy Mạc Tử Quân ở trong phòng. Cô nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ sáng, đoán chừng hắn đã đến công ty làm việc.
Đình Hạ uể oải đặt chân xuống sàn nhà lạnh lẽo, vươn mình một cái cho thoải mái. Nhớ đến cuộc hẹn với Tiết San, cô tranh thủ vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, rồi thay quần áo.
Đình Hạ mặc một chiếc váy hoa màu tím nhạt, khoác thêm chiếc áo mỏng bên ngoài. Cô đón taxi đến tòa soạn nơi Tiết San làm việc, mất khoảng mười lăm phút đồng hồ.
Hai người ngồi trong quán nước đối diện tòa soạn, gọi hai ly cà phê nóng.
Từ nãy đến giờ Tiết San vẫn chưa nói lời nào, làm cho Đình Hạ có chút căng thẳng. Cô lấy ra một túi kẹo dẻo, đặt lên trên bàn.
“Cho cậu này!”
Đình Hạ biết Tiết San rất thích ăn kẹo dẻo nhất, vì thế mỗi lần khiến cô ấy giận, cô đều làm như vậy.
Tiết San cố nhịn cười, đem túi kẹo cất vào túi xách. Cô ấy vẫn chờ Đình Hạ tự mở lời, giải thích rõ ràng mọi chuyện.
“Tớ với Mạc Tử Quân… không có gì cả.”
“Không có gì mà đi dự tiệc cùng nhau? Đình Hạ, cậu vẫn còn muốn giấu tớ đến bao giờ nữa?”
Tiết San hơi thất vọng, xen lẫn cảm giác hụt hẫng. Trước đây hai người có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, bây giờ lẽ nào cô ấy không còn đáng tin cậy, để Đình Hạ chia sẻ tâm sự nữa?
Đình Hạ nắm lấy bàn tay Tiết San, sợ cô ấy hiểu sai ý mình, liền giải thích:
“Không phải như vậy! Thật ra… tớ đang nợ Mạc Tử Quân một khoản tiền rất lớn, nên mới…” Vốn định nói hết câu, nhưng đột nhiên Đình Hạ ngừng lại.
Cũng không thể nói với Tiết San, hiện tại cô là tình nhân trên giường của hắn được.
“Nên mới thế nào?” Tiết San gặng hỏi.
Đình Hạ hơi mất tự nhiên, trong đầu nặn ra một loạt lý do, nhưng vẫn không thấy cái nào thỏa đáng. Cô thong thả uống một ngụm cà phê, tận dụng thêm thời gian để suy nghĩ.
“Hiện tại tớ đang sống cùng Mạc Tử Quân, làm theo một số yêu cầu của anh ta để gạt nợ.”
Nói xong, Đình Hạ lại thấy hối hận. So với việc nói thẳng ra vấn đề, thì kiểu trả lời lấp lửng như thế này, đều giống nhau cả.
Vậy mà Tiết San lại không quan tâm lắm, cái làm cô ấy đang suy nghĩ là vì sao Đình Hạ nợ tiền Mạc Tử Quân kìa.
“Cậu nợ tiền anh ta?”
Đình Hạ gật đầu, xác nhận với Tiết San. Cô thở dài thườn thượt, kể cho cô ấy nghe về món nợ của Đình Khiêm và đám người cho vay nặng lãi đến đập phá như thế nào. Cả chuyện bọn chúng ép Đình Hạ đến hộp đêm bán thân, cô cũng không giấu diếm.
“Tớ vô tình gặp lại Mạc Tử Quân ở hộp đêm, là anh ta bỏ tiền ra chuộc tớ.”
Đình Hạ không dám nói ra hết, vì sợ rằng Tiết San sẽ tìm Mạc Tử Quân làm ầm ỉ lên khiến hắn tức giận. Cô nghĩ mình chịu khổ cũng đành đi, nhưng không thể kéo thêm cô ấy vào.
Tiết San nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Đình Hạ, hít một hơi thật sâu rồi hỏi:
"Cậu còn yêu Mạc Tử Quân không?"
Cô ngẩn người, nét mặt hiện ra vẻ bối rối. Tiết San khẽ nhíu mày, dường như tự có đáp án riêng của mình.
"Tớ hiểu rồi. Đình Hạ! Chuyện giữa cậu và Mạc Tử Quân, tớ không có quyền xen vào. Chỉ là nếu anh ta ức hiếp cậu, hãy nói cho tớ biết, Tiết San này sẽ liều mạng bảo vệ cậu.”
Đình Hạ chồm người về phía trước, bất ngờ ôm lấy Tiết San thật chặt. Hốc mắt cô trở nên cay xè, giọng nói nghẹn ngào trong nổi xúc động.
“Tiết San, cuộc đời tớ gặp được cậu thật là may mắn!”
Tiết San bật cười để xoa dịu bầu không khí buồn bả này, bàn tay vỗ nhẹ vào bả vai Đình Hạ. Bạn thân của cô ấy lại mè nheo nữa rồi, chịu nổi không cơ chứ!
Bây giờ đã gần trưa, Tiết San liền rủ Đình Hạ đến quán cơm gà quen thuộc dùng bữa. Cô chần chừ một lúc rồi đồng ý, biết rõ nếu đi cùng cô ấy sẽ không kịp về nhà trong vòng ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn mặc kệ.
Cùng lắm thì Mạc Tử Quân lại ném cô vào bồn tắm, hành xác thêm lần nữa!
Tiết San rảnh rỗi cả buổi chiều, ăn trưa xong, cô ấy kéo Đình Hạ nhà sách, rồi tiện đường vào siêu thị mua sắm. Nửa ngày đi chơi với Tiết San, tâm trạng của cô tốt lên hơn rất nhiều.
Về đến nhà, Đình Hạ tranh thủ dọn dẹp nhà cửa, rồi mới đi nấu cơm. Tối nay cô chuẩn bị rất nhiều món, tất cả đều có mục đích riêng của mình.
Mạc Tử Quân đi làm về, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức thì vô cùng dễ chịu. Dường như trước đây cũng vậy, chỉ là bản thân hắn không nhận ra mà thôi.
“Anh đi làm về rồi, có mệt lắm không?” Đình Hạ chủ động đi đến, nhận lấy áo khoác từ tay hắn.
Mạc Tử Quân thẫn người, chớp mắt một cái, khẽ gật đầu.
Bất giác hắn nhớ lại khoảng thời gian trước, ngày nào Đình Hạ cũng đợi hắn về nhà, giúp hắn đem áo khoác đi cất, rồi hỏi han hắn đi làm có mệt không? Mạc Tử Quân từng rất chán ghét sự quan tâm nhàm chán đó, nhưng mà bây giờ… hắn lại thấy bồi hồi.