“Anh có cần tôi làm gì không?”
“Không cần. Cô cứ ngồi xuống ăn cơm bình thường đi.”
Đình Hạ gật gật, trên mặt thấp thoáng ý cười. Cô cảm thấy tâm trạng tối nay của Mạc Tử Quân khá tốt, rất thích hợp để xin xỏ.
Nhai hết miếng khổ qua nhồi thịt trong miệng, Đình Hạ ngước lên, len lén quan sát động tĩnh của hắn. Vừa lúc hắn chạm vào ánh mắt cô, liền hỏi:
“Đang có chuyện muốn nói?”
Đôi mi dài khẽ chớp, Đình Hạ đặt bát cơm ngay ngắn xuống bàn, bình tĩnh hít một hơi rồi trả lời:
“Tử Quân! Sau này tôi có thể tự do ra ngoài, không cần để ý thời gian không?”
Hắn nhíu mày, dường như có điều gì đó không hài lòng. Đình Hạ có chút căng thẳng, song vẫn tiếp lời:
“Cả ngày cứ quanh quẩn trong nhà thật sự rất ngột ngạt…”
“Ba tiếng không đủ sao?” Hắn nhếch nhẹ chân mày, rồi hỏi.
Đình Hạ thành thật lắc đầu. Ngày mai cô sẽ đến lớp dạy thiết kế thời trang mà Thẩm Trì giới thiệu, nếu thuận lợi sẽ theo học ở đó. Thời gian Mạc Tử Quân yêu cầu quá gò bó, thế nên tối nay cô mới nấu thật nhiều món ngon, để lấy lòng hắn.
Mạc Tử Quân không nói gì, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Đình Hạ. Gương mặt người phụ nữ kia có hơi hốc hác, cổ áo hình chữ V lộ rõ phần xương quai xanh mảnh khảnh. Cô kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ hắn, nôn nóng đến độ tim đập thình thịch.
Mạc Tử Quân hít hà một hơi, rồi quay mặt đi chỗ khác. Thể trạng Đình Hạ trước giờ luôn ốm yếu, nhưng càng lúc càng gầy đi như vậy, sau này sẽ biến thành bộ xương khô mất.
Hắn chỉ tay lên bàn ăn, nói:
“Nếu tối nay cô ăn hết chỗ thức ăn này, tôi sẽ đồng ý.”
“Có thật không?” Cô háo hức hỏi hắn.
Cái gật đầu nhè nhẹ của Mạc Tử Quân thay cho câu trả lời. Đình Hạ bắt đầu cầm đũa, gắp từ món này đến món khác. Hắn chậc lưỡi, nhìn đôi má căng phồng của cô lại thấy bất mãn.
“Từ từ thôi! Tôi đâu có tính thời gian cô ăn mất bao lâu chứ?”
Hai má Đình Hạ ửng hồng vì xấu hổ. Cô nuốt vội miếng ăn trong miệng, tiện tay cầm ly nước lọc bên cạnh, uống một hơi hết phân nửa.
“Anh cũng ăn đi. Có món thịt xào chua ngọt mà anh thích nhất này.” Cô gắp một miếng thịt vào bát hắn.
Tựa như một thói quen cũ vậy…
Mạc Tử Quân thất thần nhìn miếng thịt trong bát cơm của mình, cảm giác ấm áp trào dâng từ tận đáy lòng. Đình Hạ vẫn còn nhớ món hắn thích ăn nhất, không hiểu sao hắn lại thấy vui đến lạ.
Ăn xong bữa tối, Mạc Tử Quân vào phòng đọc sách, còn Đình Hạ quay trở về phòng ngủ, ngồi tạm ở bàn trang điểm, vẽ vời linh tinh.
Hiện tại, thiết kế thời trang là đam mê lớn nhất của cô. Trước đây vì gia cảnh nghèo khó, nên Đình Hạ mới từ bỏ. Bây giờ cuộc sống vẫn lận đận trăm bề, nhưng đã có cơ hội mở ra trước mắt, cô sẽ dũng cảm nắm lấy.
Đang tỉ mỉ tỉa từng nét vẽ, Đình Hạ bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Thẩm Trì gọi đến, có lẽ liên quan đến buổi học vào ngày mai. Cô vô thức quay lại nhìn cánh cửa phòng, xác nhận Mạc Tử Quân không có ở đây thì mới nghe điện thoại.
“Đình Hạ, em còn thức chứ? Anh có làm phiền em không?”
Cô cười nhàn nhạt, đáp:
“Không phiền! Thẩm Trì, anh có chuyện gì muốn nói sao?”
Thẩm Trì ừ nhẹ một tiếng. Đúng như cô nghĩ, anh ta gọi để nhắc về cuộc hẹn ngày mai, sau đó còn ngỏ ý đến tận nhà đón cô đi. Đình Hạ nghe vậy liền từ chối:
“Anh không cần phải làm vậy đâu. Ngày mai em tự đến đó cũng được.”
Thái độ của Đình Hạ rất quả quyết, Thẩm Trì có chút bối rối, ngập ngừng một chút mới nói:
“Vậy cũng được. Hẹn gặp lại em ở nhà cô Diệp nhé.”
Giờ này cũng đã khuya lắm rồi, anh ta không làm phiền Đình Hạ nghỉ ngơi nữa. Nói xong thì tắt máy.
Ngay lúc Mạc Tử Quân đẩy cửa đi vào, cô khẽ giật mình, buông điện thoại xuống bàn.
“Mới nói chuyện với ai sao?”
“Là… Tiết San gọi.” Đình Hạ hơi mất tự nhiên, liền quay mặt đi chỗ khác.
Mạc Tử Quân không nói gì thêm, hắn đến bên ghế sofa ngồi xuống, tựa người ra đằng sau, thoáng chút mệt mỏi.
“Chiều mai tôi sẽ về nhà, có thể ở lại đó vài ngày.”
Nhà mà hắn nói chắc chắn là dinh thự Mạc gia. Đình Hạ sức nhớ đến khoảng thời gian vui vẻ khi trước, có thể ngày ngày được trò chuyện với Tuyết Phàn, ngày ngày được cùng quản gia Châu nấu ăn trong bếp.
Kể từ sau khi mẹ Đình Hạ mất, Đình Khiêm bỏ đi biệt tích, thì họ giống như gia đình thứ hai của cô vậy. Ngoại trừ phải đối mặt với thái độ lạnh nhạt của Mạc Tử Quân, những thứ còn lại được ông trời ban tặng, cô cảm thấy thật may mắn.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Đình Hạ thấp giọng, trong lòng thấy hơi lo lắng nên mới hỏi.
Mạc Tử Quân khẽ thở dài, nghĩ đến buổi chiều Tuyết Phàn gọi điện thoại khóc nức nở, tự dưng hắn nghĩ bản thân tồi tệ. Có lẽ thu xếp thêm một thời gian nữa, hắn sẽ về nhà sống, ít nhiều còn chăm sóc cho cha mẹ.
“Mẹ không được khỏe. Tôi về nhà thăm bà.”
“Có nghiêm trọng lắm không? Mẹ… à Mạc phu nhân, bà ấy không khỏe ở đâu vậy?” Giọng cô nhỏ dần, cũng vì lỡ lời thốt ra chữ “mẹ” kia.
Mạc Tử Quân ngồi thẳng người dậy, khóe môi nhếch nhẹ lên, chầm chậm cất lời:
“Quan tâm sao? Nếu đã như vậy thì tự mình về thăm bà ấy đi.”
Đình Hạ không đáp, cô làm gì còn mặt mũi để gặp bà chứ. Mạc Tử Quân cười khinh khỉnh, bước đến giường nằm xuống.
“Đi ngủ thôi.”
Đình Hạ gấp quyển sổ vẽ trên bàn, rồi trèo lên giường. Nghĩ đến chuyện cần phải làm, cô vẫn rất ngại. Bấm bấm mấy đầu ngón tay vào đùi một hồi, cô mới chầm chậm mò đến khuy áo của Mạc Tử Quân.
“Hôm nay không cần. Nằm xuống rồi ngủ đi.”
Đình Hạ ngơ ngác, ngồi lì ra một chỗ. Nếu bình thường Mạc Tử Quân không có nhu cầu, hắn sẽ ngủ luôn ở phòng sách chứ không về phòng ngủ.
“Sao thế? Muốn gặt nợ thật nhanh để tránh xa tôi hửm?”
Giọng hắn cất lên, kéo cô về thực tại. Kỳ thực trong thâm tâm Đình Hạ lúc nào cũng nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài lại chối:
“Không có.”
Cô kê lại gối, rồi nằm xuống, đưa lưng về phía Mạc Tử Quân.
“Yên tâm đi, ngủ chung trên một chiếc giường cũng xem như cô phục vụ tôi rồi.”
Đình Hạ hít thở nhè nhẹ, không biết rằng hắn có nhìn thấy hay không nhưng vẫn gật đầu. Mạc Tử Quân kéo phần chăn còn lại đắp lên người, nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đêm dài đằng đẵng, vầng trăng làm bạn cùng những vì tinh tú, tỏa ra thứ ánh sáng bàng bạc xuyên qua lớp rèm mỏng, trải dài xuống nền đất cạnh khung cửa sổ thơ mộng. Đình Hạ nôn nao chưa ngủ được, lại không dám cựa mình, chỉ sợ đả động đến người nằm bên cạnh.
Người đàn ông kia chuyển mình, cánh tay chắc khỏe gác lên vai Đình Hạ. Khuôn mặt áp hẳn vào lưng cô, hơi thở đều đều…