“Câu này nên để mẹ hỏi con với phải! Thẩm Trì, tại sao con và cô ta lại ở cùng một chỗ?”
Thẩm phu nhân mím chặt hai cánh môi, ánh mắt ghét bỏ thể hiện rõ trên gương mặt. Tối nay bà ta đến nhà hàng dùng bữa cùng bạn bè, không ngờ lại bắt gặp con trai mình ở cạnh mối tình đầu.
Đình Hạ chầm chậm đứng dậy, cúi đầu chào bà Thẩm. Cô đang định giải thích, bà ta đã sừng sộ quát lớn:
“Mười năm trước chưa đủ hay sao, bây giờ cô còn mặt dày tìm đến quyến rũ nó? Tha cho Thẩm Trì nhà tôi đi! Cô không xứng với con trai tôi đâu.”
Bao lời đay nghiến thốt ra từ miệng người phụ nữ kia, Đình Hạ vẫn không tỏ chút thái độ nào. Thẩm Trì kéo tay mẹ của mình, khẽ gắt:
“Mẹ đừng nói nữa có được không? Hôm nay là con chủ động mời cô ấy đi ăn. Quyến rũ gì ở đây chứ?”
Đôi bên lời qua tiếng lại, chẳng mấy chốc đã thu hút ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh. Đình Hạ ngại phiền phức, càng không muốn vì cô mà Thẩm Trì phải đối nghịch với bà Thẩm, nên đã chủ động cầm túi xách rời đi.
“Đình Hạ, em đi đâu vậy?”
Thẩm Trì đuổi theo, nắm lấy cổ tay Đình Hạ nhưng bị cô gạt ra. Cô đứng trước mặt anh ta, thái độ vô cùng điểm tĩnh, nói:
“Thẩm Trì, bây giờ anh nên quay lại đó, giải thích rõ ràng với Thẩm phu nhân về mối quan hệ của chúng ta thì tốt hơn.”
Dứt lời, Đình Hạ xoay người tiếp tục bước về phía trước. Thẩm Trì cũng không đuổi theo cô nữa. Rời khỏi nhà hàng, cô một mình lang thang trên vỉa hè dành cho người đi bộ.
“Ngày hôm nay… tệ thật!” Cô thở dài một hơi, miệng không ngừng lẩm nhẩm.
Đã biết bao nhiêu lần tự động viên bản thân phải thật mạnh mẽ, nhưng ngay lúc này, Đình Hạ vẫn không tránh khỏi cảm giác bị tổn thương lòng tự trọng. Những lời khinh miệt thốt ra từ miệng Thẩm phu nhân, ở cả quá khứ và hiện tại, cứ văng vẳng bên tai Đình Hạ. Kỳ thực, cô chưa từng có ý định nối lại mối tình cũ với Thẩm Trì, dù chỉ là trong suy nghĩ, cũng chưa từng!
Gió thổi vi vút như roi quất vào mặt, đau rát. Đình Hạ ngước mặt lên nhìn bầu trời rộng lớn, nhưng tối tăm… giống như chính cuộc đời cô vậy.
Bước chân dần trở nên nặng trịch, Đình Hạ rơi vào trạng thái vô định. Phút chốc, cái cảm giác lẻ loi từ ba năm trước lại ùa về, tuôn trào mạnh mẽ từ tận sâu trong đáy lòng cô gái nhỏ.
Đình Hạ nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ em trai của mình… nhớ đến độ muốn ngồi sụp xuống bật khóc nức nở. Kiếp trước cô đã tạo nghiệt gì, tại sao ở kiếp này, ai cũng bỏ cô mà đi?
Tiếng thở dài thườn thượt hòa trộn cùng âm thanh tấp nập trên đường phố. Đình Hạ cứ thế bước đi, chẳng mấy chốc đã đến ngã tư đường.
Trên trời sấm rền vang, như thể báo hiệu tối nay sẽ có một trận mưa lớn.
Đình Hạ khẽ giật mình, ngước nhìn đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, bỗng chốc cả cơ thể cô trở nên bất động. Bốn phía đối với Đình Hạ nhạt nhòa đi, trái tim cô đập thình thịch, trong đầu ngập tràn hình ảnh chiếc xe mô tô từ đằng xa lao về phía mình.
“Không, đừng mà…”
Đình Hạ ngã xoài ra đất, sợ hãi chống tay lùi về đằng sau. Xe cộ trên đường vẫn cứ chạy, chẳng ai để ý đến cô gái nhỏ. Cô bịt chặt hai tai, gương mặt lộ ra vẻ đau đớn tột độ.
“Đình Hạ, cô làm gì ở đây vậy?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Đình Hạ nhìn mũi giày da nhẵn bóng, từ từ ngẩng đầu đối diện với người đứng trước mặt. Mạc Tử Quân nhíu mày khó hiểu, vươn tay ra phía trước định đỡ cô dậy, nào ngờ bị né tránh.
“Anh đi đi, làm ơn để tôi yên…”
Mạc Tử Quân bất ngờ ngồi xuống, cởi áo vest choàng qua vai Đình Hạ. Hắn ôm chầm lấy cô, bàn tay vuốt dọc đỉnh đầu, thẳng tắp xuống sống lưng đang không ngừng run rẩy.
Được một lúc, Đình Hạ mới bình tĩnh trở lại. Cô đẩy nhẹ hắn ra, bối rối đứng dậy.
“Có chuyện gì?” Mạc Tử Quân khẽ gầm lên.
Đình Hạ cũng không biết hắn đang muốn hỏi điều gì, nên đành lấp liếm câu trả lời:
“Tôi… tôi ra ngoài ăn tối cùng Tiết San. Lúc nãy đèn xanh, vừa định sang đường thì không cẩn thận trượt chân, vấp ngã.”
Mạc Tử Quân vừa nhìn đã biết Đình Hạ đang nói dối. Nếu chỉ đơn thuần trượt chân thì có cần sợ hãi như vậy không?
Hắn muốn đưa cô lên xe của mình, tra hỏi chuyện này đến cùng, nhưng mà điện thoại trong túi cứ đổ chuông không ngừng.
“Được rồi. Con biết rồi, con sẽ quay lại liền.” Hắn tắt máy, thở dài não nề.
Liếc nhìn gương mặt còn vài phần hoảng loạn của cô gái nhỏ, Mạc Tử Quân vô cùng do dự. Sau đó, hắn liền vẫy tay gọi một chiếc taxi, rồi nói ra chỉ khu chung cư, đưa tiền trước cho người tài xế, để ông ấy đưa Đình Hạ về.
Nhìn chiếc taxi chạy được một đoạn, hắn mới ngồi lên xe của mình, phóng đi mất hút.
“Cái thằng này, sao con có thể bất lịch sự mà bỏ đi như vậy hả?” Tuyết Phàn ngồi trong xe của Mạc Tử Quân, lên tiếng cằn nhằn.
“Nói là đi gặp người quen cũ, nhưng lại dẫn con đi xem mắt. Mẹ có thể tôn trọng con một chút không?”
Hôm nay Tuyết Phàn đặc biệt dặn Mạc Tử Quân về nhà sớm, vì bà muốn cùng hắn ra ngoài dùng bữa tối với một người bạn cũ. Kết quả lại biến thành một buổi xem mắt, khiến hắn chán nản đứng dậy ngay khi thức ăn còn chưa kịp bưng lên. Mạc Tử Quân chạy lòng vòng trên đường, vô tình lại nhìn thấy Đình Hạ.
“Nếu đã không muốn mẹ tìm giúp, vậy con tự dẫn về nhà đi.” Tuyết Phàn bất lực gắt lên.
“Được, con dẫn về cho mẹ.” Ánh mắt hắn kiên định nhìn bà.