Trải qua một giấc ngủ mệt nhoài, Đình Hạ cuối cùng cũng tỉnh lại. Cô nằm bất động trên giường bệnh, không thiết tha đến mọi thứ xung quanh. Kể cả khi bác sĩ hỏi chuyện, cô cũng chẳng buồn gật đầu hay đáp lại.
Đình Hạ nằm nghiêng người, đôi mắt sưng húp lúc nào cũng nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ. Tâm trạng cực kỳ tệ hại, nằm trong phòng bệnh càng khiến cô thêm tù túng, ngột ngạt.
Bên ngoài tĩnh lặng, trong lòng là bão giông. Những lời tối qua của Mạc Tử Quân cứ luẩn quẩn trong đầu, làm cho Đình Hạ phải suy nghĩ rất nhiều. Ôm lấy tủi nhục, cô tự hỏi bản thân mình, lẽ nào nghèo khổ cũng là một cái tội?
Chỉ cần Mạc Tử Quân không vui liền có thể đem Đình Hạ ra tùy ý trút giận. Rốt cuộc cô đã làm gì sai, để hắn phát điên lên, rồi đối xử với cô như vậy?
Sáng nay sau khi Đình Hạ mở mắt, lời đầu tiên cô nghe thấy từ chính miệng Mạc Tử Quân là hai tiếng xin lỗi. Đây là lần đầu tiên hắn tỏ thái độ ăn năn trước mặt cô gái nhỏ, nhưng cô lại cảm thấy thật thừa thãi và vô vị.
Dùng dao đâm một nhát vào trái tim người khác, sau đó nói tiếng xin lỗi, liệu có giải quyết được vấn đề không?
Huống hồ là người mình yêu, là người mình không tiếc cả sinh mạng để lao ra bảo vệ, vậy mà cứ hết lần này đến lần khác làm tổn thương mình. Đình Hạ dù mù quáng đến mức nào, thì cũng có giới hạn chịu đựng nhất định.
Lâm Uyển theo lời của Mạc Tử Quân, nấu cháo mang đến bệnh viện. Cô ta nhìn Đình Hạ nằm trên giường bệnh, tinh thần bạc nhược giống hệt như ba năm trước. Trí tò mò trỗi dậy, cô ta dò hỏi Mạc Tử Quân sự việc, nhưng hắn chỉ im lặng không tiết lộ lấy nửa lời.
“Được rồi, cô mau về công ty đi. Nếu có chuyện gấp cần xử lý thì thông báo cho tôi.”
Mạc Tử Quân đã nói như vậy, Lâm Uyển cũng không còn lý do để ở lại. Cô ta vừa rời khỏi phòng bệnh, hắn mới đỡ Đình Hạ ngồi dậy, cẩn thận lấy gối mềm kê sau lưng cô.
Mạc Tử Quân mở hộp cháo, xúc một muỗng thổi nguội, rồi đưa lại gần miệng Đình Hạ, nói khẽ:
“Em ăn một chút cháo cho mau khỏe!”
Đình Hạ quay mặt đi chỗ khác, môi mím chặt lại. Hắn kiên nhẫn giơ muỗng cháo một hồi lâu, đến cuối cùng vẫn không có tác dụng.
Mạc Tử Quân thoáng thở dài, đem nắp hộp cháo đóng lại.
“Anh xin lỗi… Đình Hạ, lúc đó anh thật sự không cố ý nói những lời khiến em tổn thương như vậy.” Hắn cúi đầu, trước sự thờ ơ của người con gái trước mặt, ruột gan hắn nóng lên như lửa đốt.
Lần thứ ba trong ngày Mạc Tử Quân nói lời xin lỗi Đình Hạ, mà mỗi lần cô nghe xong đều không có phản ứng gì. Mặc kệ hắn còn ngồi ở đó, cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp kín người, tiếp tục ngủ.
Một nữ y tá tìm đến Mạc Tử Quân, bảo hắn đến phòng khám bệnh để gặp bác sĩ. Hắn không yên tâm để Đình Hạ ở một mình, nên nhờ người kia ở lại trông chừng cô gái nhỏ.
“Cậu là người nhà của bệnh nhân Đình Hạ, đúng chứ?”
Mạc Tử Quân gật đầu, ngồi xuống phía đối diện vị bác sĩ kia.
Ông ấy chỉnh lại gọng kính, bước đầu đánh giá kết quả xét nghiệm, sau đó ngước mặt lên nhìn hắn, hỏi:
“Cậu và cô gái đó, có quan hệ như thế nào?”
“Cô ấy là vợ… của tôi.” Hắn nói.
Đáng lẽ là vợ cũ, nhưng một chữ kia, đã bị Mạc Tử Quân nuốt ngược vào trong bụng!
Vị bác sĩ kia hắng giọng, rồi hỏi tiếp:
“Có ai trong gia đình vợ của cậu, có tiền sử mắc bệnh tim hay đột quỵ không?”
Vấn đề này, ông vốn định hỏi trực tiếp Đình Hạ. Nhưng mà sáng nay ông ghé sang phòng bệnh, hỏi cái gì cô cũng không phản ứng lại, cho nên bây giờ mới phải tìm Mạc Tử Quân.
Hắn suy nghĩ một lát, nhớ đến năm đó mẹ của Đình Hạ cần gấp một số tiền lớn để mổ tim, liền nói cho ông ấy biết.
Vị bác sĩ kia bắt đầu phân tích kết quả xét nghiệm cho Mạc Tử Quân nghe. Bởi vì có mẹ mắc bệnh tim, nên nguy cơ mắc bệnh của Đình Hạ cũng cao hơn bình thường. Ông ấy dặn hắn phải chú ý nhiều hơn đến cô gái nhỏ, tuyệt đối không được để cô bị kích động.
“Tình trạng còn nhẹ, hiện tại vẫn chưa cần đến sự can thiệp của thuốc. Chỉ là bệnh nhân phải luôn phải duy trì trạng thái thoải mái nhất, tránh việc căng thẳng, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Ông dặn đi dặn lại Mạc Tử Quân, cũng vì cảm thấy mối quan hệ giữa hắn và Đình Hạ không được tốt cho lắm. Như tối hôm qua hắn đưa cô vào bệnh viện, thể trạng của cô gái kia yếu ớt đến nhường nào, lúc cô tỉnh dậy tuyệt vọng ra sao, ông nhìn một cái liền có thể biết được.
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn bác sĩ!”
Nói xong, Mạc Tử Quân cúi đầu chào ông, rồi quay trở lại phòng bệnh.
…
Thẩm Trì ngồi trong phòng làm việc, lật xem tài liệu về Mạc Tử Quân mà anh ta vừa thuê người điều tra được. Người đàn ông này chủ yếu muốn điều tra mối quan hệ giữa hắn và Đình Hạ, rằng tại sao cô lại né tránh khi Thẩm Trì hỏi về hắn.
Ngoài những thông tin cơ bản có thể tìm thấy trên mạng, người kia còn đem đến vài tấm ảnh chụp trong buổi đấu giá từ thiện của Vương thị được tổ chức vào tuần trước. Hình ảnh Mạc Tử Quân ôm eo Đình Hạ, làm cho Thẩm Trì không ngừng đoán mò về mối quan hệ của hai người.
Lần trước tình cờ gặp Mạc Tử Quân, lúc hắn bế Đình Hạ vào trong xe, sắc mặt cô vô cùng lo lắng. Lẽ nào vì cô đang đi cùng Thẩm Trì, mà bị hắn bắt gặp nên mới có biểu hiện như vậy?
Đình Hạ chỉ học hết cấp ba, Mạc Tử Quân lại không học chung trường với bọn họ. Thẩm Trì nghĩ ngợi, rốt cuộc cô đã gặp người đàn ông kia từ khi nào? Mối quan hệ của hai người ở thời điểm hiện tại, là tình nhân sao?