Mạc Tử Quân làm thủ tục xuất viện cho Đình Hạ, sau đó lái xe đưa cô trở về nhà. Hắn tranh thủ thay quần áo để đến Mạc thị. Mấy ngày ở trong bệnh viện chăm sóc cô, giấy tờ chờ hắn phê duyệt đã sớm chất thành đống.
Mạc Tử Quân định thuê người giúp việc, lo dọn dẹp nhà cửa và công việc bếp núc. Hắn hỏi qua ý kiến của Đình Hạ, cô nghe xong khẽ thở dài, buông lời châm chọc:
“Lo sợ tôi sẽ bỏ trốn sao? Anh cứ yên tâm, một kẻ ôm nợ trên người như tôi thì có thể đi đâu được?”
Trái tim của Mạc Tử Quân nhói lên một nhịp. Rõ ràng là hắn quan tâm Đình Hạ, nhưng trong mắt cô, sự quan tâm của hắn lại trở nên vô cùng hèn hạ.
“Trưa nay thế nào? Tôi có cần nấu cơm mang đến công ty cho Mạc thiếu gia không?”
“Không cần đâu. Em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Mạc Tử Quân đặt cháo gà cho Đình Hạ. Chờ người giao đồ ăn đến, hắn dặn cô ăn xong thì uống thuốc rồi mới đi làm. Quá khứ đã qua hắn sẽ không nhắc lại nữa, từ bây giờ, Mạc Tử Quân sẽ nghiêm túc theo đuổi cô gái này.
Lâm Uyển vẫn mặt dày đến công ty, chờ trước phòng làm việc của Mạc Tử Quân để được gặp hắn. Nghĩ đến ông bà Lâm, hắn đã cho cô ta chút thể diện để tự mình nộp đơn từ chức, vậy mà…
“Đến thẳng phòng nhân sự đi. Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”
“Mạc tổng, anh nghe tôi giải thích có được không?”
Lâm Uyển níu níu kéo kéo, thật khiến Mạc Tử Quân phát điên lên. Cô ta còn chưa rõ tác phong làm việc của hắn sao? Nghĩ làm như vậy, hắn sẽ bỏ qua mọi chuyện?
“Đủ rồi! Một là cô tự mình cút khỏi đây, hai là tôi gọi bảo vệ lôi cô ra ngoài. Lâm Uyển, cô phải biết sức nhẫn nhịn của tôi vô cùng kém. Nếu không muốn gặp phiền phức, thì đừng dây vào.”
Mạc Tử Quân lách qua người Lâm Uyển, đẩy cửa đi vào trong phòng. Cô ta đứng đó chẳng thể làm được gì, đành ấm ức ra về.
Gặp đồng nghiệp dưới hầm đỗ xe hỏi thăm, Lâm Uyển cười cười, bịa đại lý do gia đình có việc đột xuất, nên xin nghỉ phép vài ngày.
Cộc cộc,…
“Mạc tổng, anh cho gọi tôi?”
Trưởng phòng nhân sự bước vào, không biết Mạc Tử Quân có việc gấp gì mà mới sáng sớm đã gọi anh ta đến phòng làm việc.
“Ừ. Cậu sắp xếp tìm cho tôi một thư ký mới đi.”
Anh ta ngạc nhiên nhìn Mạc Tử Quân, còn tưởng bản thân đã nghe nhầm. Thư ký của hắn không phải là Lâm Uyển ư? Sao phải tìm một người khác?
“Có điều gì muốn nói?”
“Không có. Tôi sẽ đi tìm ngay, chào anh.”
Giữ lại thắc mắc trong lòng, anh ta nhanh chóng đi làm nhiệm vụ. Nói thì dễ, nhưng tìm được một người hợp ý vị tổng giám đốc kia, đúng là khó hơn lên trời.
Bao năm nay, trường phòng nhân sự luôn khâm phục Lâm Uyển. Cô ta làm việc nhanh nhẹn, rất được Mạc Tử Quân tín nhiệm.
Đình Hạ ở nhà thu dọn đống giấy vẽ và màu, cho vào trong túi nilon. Cô đứng tần ngần trước sọt rác, rất lâu vẫn không nỡ vứt chúng đi.
Đây là đam mê của cô, sao có thể vì một hai lời nói của Mạc Tử Quân mà từ bỏ?
Cô thở dài ảo não, ngay lúc còn phân vân với quyết định của mình thì nhận được điện thoại từ Thẩm Trì.
Lần trước đến bệnh viện, Tiết San vì quá lo lắng cho Đình Hạ, nên đã quên khuấy chuyện Thẩm Trì nhờ vả. Sáng nay anh ta vẫn quyết định gọi cho cô, mong rằng sẽ liên lạc được.
Thật may lần này Đình Hạ đã nghe máy.
“Em có chút việc đột xuất. Xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng!”
“Xin lỗi cái gì? Anh lo lắng cho em là chuyện đương nhiên mà.”
Câu nói thoải mái của Thẩm Trì khiến Đình Hạ hơi mất tự nhiên. Anh ta dường như nhận ra được, vội lái sang chuyện khác. Thẩm Trì nhắc cho cô về lớp học thiết kế, Đình Hạ liền xin anh ta số điện thoại của Mộng Vân.
“Em sẽ trực tiếp nói chuyện với cô Diệp. Thẩm Trì, cảm ơn anh!”
Đình Hạ luôn giữ một khoảng cách an toàn với Thẩm Trì, cho nên trong từng lời nói đều vô cùng thận trọng. Cô không muốn mối quan hệ giữa hai người có bất kỳ sự ngộ nhận nào. Hiện tại, cô chỉ xem anh ta là một người bạn. Sau này cũng sẽ như vậy.
Đình Hạ gọi cho Mộng Vân, trước tiên là xin lỗi bà, sau đó bày tỏ thành ý của mình, xin phép bà được tiếp tục đến lớp. Mộng Vân đồng ý, nhưng bảo Đình Hạ nghỉ hết buổi hôm nay, tuần sau hẵng đi học lại.
Cô vui mừng khôn xiết, thời gian còn lại đem giấy ra luyện vẽ. Chiều đến, Đình Hạ đi chợ mua đồ ăn nấu bữa tối. Từng món đều được cô ghi lại, tính toán kỹ càng.
Mạc Tử Quân về nhà, Đình Hạ lại như biến thành con người khác. Cô mất đi vẻ nhiệt huyết, trở thành bộ dạng không cười không nói, lầm lì trước mặt hắn.
“So với việc phục vụ trên bàn ăn, thì tôi thích cởi đồ ra nằm trên giường hơn. Chỉ là sau này, cơm tôi nấu, anh ăn bữa nào thì trả tiền bữa đó đi.” Đình Hạ bình tĩnh đưa ra yêu cầu.
Mạc Tử Quân tự cười cợt chính bản thân mình, trước đây đã dùng chính câu nói này để sỉ nhục cô. Hắn trầm lặng rút ra từ trong ví một chiếc thẻ ngân hàng và ít tiền mặt, đặt lên trên bàn.
Không phải hắn trả tiền cơm, mà là muốn đưa tiền cho Đình Hạ thoải mái tiêu xài.
“Mật khẩu là sáu số tám. Em cầm thẻ đi, muốn dùng bao nhiêu cứ tùy ý.”
Đình Hạ khẽ à lên một tiếng. Chẳng phải ba năm trước, Mạc Tử Quân đã từng ném cho cô một chiếc thẻ, mật khẩu cũng là sáu số tám sao?
Tình cảnh bây giờ giống thật, chỉ là lần này hắn lịch sự hơn, không thẳng tay quăng chiếc thẻ kia xuống đất!
Đình Hạ lấy đủ số tiền mình bỏ ra, phần còn lại cùng chiếc thẻ ngân hàng kia, chuyển ngược lại cho Mạc Tử Quân. Giấy ghi chú liệt kê rõ chi phí mua thức ăn, đặt ngay trước mặt hắn, rạch ròi từng chút một.