“Cậu tự mình lo liệu đi. Chỉ cần thư ký nam là được.”
Trưởng phòng nhân sự nghe xong khá bất ngờ, nhưng không dám tỏ thái độ gì với Mạc Tử Quân. Nghĩ cũng lạ! Người đàn ông kia đã gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy vợ, hơn thế ngày ngày được ở cạnh cô thư ký xinh đẹp lại không muốn, tự nhiên yêu cầu anh ta đổi một nam thư ký khác.
Lẽ nào, Mạc Tử Quân không thích phụ nữ?
Anh ta khẽ rùng mình, vội cúi đầu chào hắn rồi ra ngoài.
Cùng lúc đó, Đình Hạ đang ngồi ở nhà, tra cứu thông tin để tìm kiếm một công việc ở quanh đây. Cô định đi làm vào buổi sáng, sau khi Mạc Tử Quân rời khỏi nhà, nên cũng chỉ mong sao lo đủ sinh hoạt phí trong thời gian sắp tới.
Công việc bán thời gian thì có, nhưng lại khá xa khu chung cư cao cấp này. Đình Hạ nghĩ ngợi, chi phí đi lại hằng ngày cũng mất một khoản lớn, xem chừng lại thành công cốc.
Cô thở dài thườn thượt, chẳng biết mình đã ngồi ôm cái máy tính từ bao giờ, đến khi nhìn lên đồng hồ đã là hơn mười giờ.
Buổi trưa Mạc Tử Quân không có ở nhà, Đình Hạ sẽ ăn uống thật đơn giản để tiết kiệm tiền. Bữa cơm với rau xào và ức gà luộc, cũng đủ làm cô no căng bụng rồi.
Đình Hạ canh chuẩn thời gian, chịu khó đi bộ một đoạn đường xa để ra bến xe buýt. Hôm nay cô đến lớp học thiết kế sớm hơn một chút, tận dụng chút thời gian trước buổi học, nói chuyện riêng cùng Mộng Vân.
“Đã đến rồi sao? Tinh thần hiện tại thế nào? Có thể thoải mái để học tập rồi chứ?” Bà đặt ly nước cam xuống bàn, ân cần hỏi.
Đình Hạ khẽ gật đầu, cảm ơn vì sự quan tâm của người phụ nữ kia. Mộng Vân không hỏi thêm bất cứ điều gì, kể cả lý do vì sao cô nghỉ suốt ba buổi học, bà cũng chưa từng nhắc đến.
Phần kiến thức trong mấy ngày qua, Mộng Vân nhân lúc nghỉ giải lao, từ từ giảng lại cho Đình Hạ. Cũng may đầu óc cô nhanh nhẹn, lại chăm chỉ đọc sách, nên có những cái bà nói qua một lần, cô đã hiểu được tường tận.
Bốn giờ chiều, Thẩm Trì đến lớp học, trên tay còn cầm theo bó hoa hồng. Anh ta mặc trên người bộ âu phục màu xám, tóc còn vuốt keo chải ngược ra đằng sau, đoán chừng vừa mới tham dự sự kiện quan trọng nào đó, rồi sang thẳng đây.
“Bận rộn như thế vẫn đến! Hôm nay còn biết mua hoa tặng cho cô giáo à?” Mộng Vân bật cười, ôm bó hoa hồng mà anh ta tặng, đặt lên trên bàn.
Mộng Vân đoán Thẩm Trì đến đây để tìm Đình Hạ, có lẽ cũng không biết mấy ngày qua cô đã xảy ra chuyện gì nên muốn hỏi thăm. Chiều nay bà cho học viên nghỉ sớm hơn thường ngày, sau khi mọi người về hết, trong phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thẩm Trì bước đến cạnh Đình Hạ, hỏi han vài câu. Cô chỉ nói mình bị sốt phải nằm bệnh viện mấy ngày, cũng không kể chi tiết vấn đề.
“Mau lên phòng khách ăn trái cây đi. Toàn là những thứ nhà tự trồng, ngọt lắm!” Mộng Vân lên tiếng.
Cô và anh ta theo bà lên phòng khách, trò chuyện thêm một lúc lâu. Đến khi Đình Hạ định ra về, thì người giúp việc đi vào, còn dẫn theo một người đàn ông tuấn tú.
“Cô Diệp, có cậu Tử Quân đến thăm ạ.”
Đình Hạ vừa nghe đến cái tên của người kia, liền ngước đầu lên nhìn, đến khi tận mắt nhìn thấy đúng là Mạc Tử Quân, cô vô cùng bàng hoàng.
Hắn đến tận đây làm gì? Lẽ nào lại muốn gây sự với cô?
“Dì, lâu rồi không gặp!”
Mạc Tử Quân chưa vội để ý đến Đình Hạ, mà quay sang phía Mộng Vân, tặng bó hoa hồng cho bà. Hai người ôm chầm lấy nhau, trước sự ngạc nhiên của cả cô và Thẩm Trì.
“Ngồi xuống đây luôn đi. Thằng nhóc này, lâu nay không thấy mặt, hôm nay còn biết sang nhà thăm dì!”
Mộng Vân không để hai người kia thắc mắc thêm, liền giới thiệu Mạc Tử Quân cho bọn họ làm quen. Hắn là cháu trai của bà, gọi một tiếng dì vì Mộng Vân chính là em gái ruột của Tuyết Phàn.
Đình Hạ mới vỡ lẽ, chẳng trách từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã thấy Mộng Vân có điểm giống với mẹ của hắn.
Từ lúc Mạc Tử Quân vào đây, Thẩm Trì vẫn chưa nói tiếng nào. Hai người đàn ông ngồi đối diện, im lặng nhìn nhau, âm thầm đánh giá đối phương.
“Dì thấy biểu hiện của Đình Hạ thế nào? Không khiến dì phải thất vọng chứ?”
Đến lượt Mộng Vân ngạc nhiên, bà cười cười, hỏi hắn:
“Tử Quân, cháu có quen biết Đình Hạ sao?”
Cô căng thẳng liếc nhìn Mạc Tử Quân, không đoán ra được hắn sẽ trả lời thế nào. Ai ngờ hắn không chút giấu giếm, nói thẳng với Mộng Vân:
“Cô ấy là vợ của cháu.”
Ngay lập tức, gương mặt của Thẩm Trì trở nên vô cùng khó coi, xám xịt lại. Chân mày anh ta nhíu chặt, ánh mắt vô thức nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Mạc Tử Quân vừa nói… Đình Hạ là vợ của hắn sao?