Mộng Vân hết sức kinh ngạc trước lời nói của hắn. Dù sao bà cũng về nước hơn hai năm nay rồi, nếu Mạc Tử Quân kết hôn, lẽ ra bà phải được mời tham dự hôn lễ chứ?
“Sáu năm trước, lúc cháu cưới Đình Hạ thì dì đang ở bên Mỹ. Trong khoảng thời gian đó lại xảy ra nhiều chuyện, nên mới không báo với dì.”
Thẩm Trì ngồi bên cạnh thở hắt một hơi nặng nề. Mạc Tử Quân nói như vậy, có nghĩa là năm Đình Hạ hai mươi tuổi đã kết hôn cùng hắn. Vậy thì, hai người yêu nhau vào khoảng thời gian nào?
Lẽ nào anh ta vừa mới ra nước ngoài du học, Đình Hạ đã bắt đầu quen biết Mạc Tử Quân rồi?
Trong lòng Thẩm Trì vô cùng khó chịu, phút chốc cảm thấy hối hận vì quyết định ra nước ngoài của mình. Nếu năm đó anh ta không chia tay Đình Hạ, thì liệu bây giờ, hai người có trở thành một cặp vợ chồng hạnh phúc không?
Về phía Mộng Vân, bà sau khi nghe Mạc Tử Quân nói vậy đã hiểu ra một chút. Khoảng thời gian hắn nhắc đến là khi ông nội Mạc qua đời, cũng vào lúc bà đang bận rộn với dự án thời trang lớn, tối mắt tối mũi ở suốt trong phòng, không liên lạc với bất kỳ ai.
Nhưng bọn họ đã kết hôn sáu năm rồi mà bà vẫn không hay biết gì, có phải là giấu quá kỹ rồi không?
Đình Hạ nhìn ra được sự nghi hoặc của Mộng Vân và ánh mắt khác lạ khi Thẩm Trì nhìn mình, cô vội giải thích:
“Ba năm trước, cháu và Mạc Tử Quân đã ly hôn rồi. Hiện tại cũng chỉ có thể tính là vợ cũ.”
Một câu này, càng khiến hai người kia thêm hoang mang.
“Ly hôn rồi cũng có thể quay lại mà? Hiện tại cháu và Đình Hạ đang trong giai đoạn tái hợp.” Mạc Tử Quân tiếp lời.
Đình Hạ hít mạnh một hơi, bàn tay dưới bàn siết chặt lại. Người đàn ông kia, rốt cuộc hắn đang muốn giở trò gì?
“Anh ta ăn nói hàm hồ, hai người cũng đừng nghĩ là thật.” Cô tiếp tục thanh minh.
Mộng Vân và Thẩm Trì cứ bị họ xoay vòng vòng, ngay từ đầu vốn đã không hiểu gì, bây giờ càng thêm rối rắm. Mạc Tử Quân cũng không quá quan tâm, mục đích hắn đến cũng chỉ muốn đánh dấu chủ quyền với Đình Hạ.
Đoán được Thẩm Trì đang ở đây, lúc hắn vừa đến cổng đã thấy xe của anh ta, nên mới cố tình vào trong nhà, nói ra những lời này.
Mạc Tử Quân nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm liền xin phép Mộng Vân ra về. Hắn còn hứa hôm khác sẽ đưa mẹ sang đây chơi. Đình Hạ nghĩ mình cũng nên về nấu cơm, thì vội đứng dậy chào bà.
“Cô Diệp, cháu cũng phải về luôn đây.”
“Thẩm Trì, tạm biệt anh.”
Đình Hạ đi đằng trước, Mạc Tử Quân bước nhanh theo sau. Ra đến ngoài cổng, hắn kéo tay cô lại:
“Chúng ta đến nhà hàng dùng bữa tối đi.”
Đình Hạ thu tay về, lạnh nhạt cất lời:
“Tùy ý anh.”
Mạc Tử Quân mở cửa xe bên ghế lái phụ cho cô, nhưng Đình Hạ lại chủ động ngồi ra hàng ghế phía sau. Mỗi một hành động đều trở nên cảnh giác, giống như sợ người đàn ông kia sẽ làm hại mình vậy.
“Em muốn ăn cái gì?”
“Tùy ý anh.”
Cái nào cũng tùy hắn, Đình Hạ trả lời bản năng, không cần phải nghĩ cho mệt óc. Suy cho cùng, mọi chuyện đâu đến lượt cô quyết định?
Mạc Tử Quân đưa Đình Hạ đến nhà hàng năm sao sang trọng bậc nhất thành phố. Hai người dùng bữa trong phòng riêng, sau khi gọi món, hắn đã đuổi hết nhân viên ra ngoài.
Thức ăn được bày lên bàn, cánh cửa đóng lại, bên trong căn phòng chỉ còn cô và hắn.
“Mạc thiếu gia, anh hà cớ gì phải dựng chuyện trước mặt cô Diệp? Quan hệ giữa tôi và anh, sớm đã cắt đứt rồi mà?”
Mạc Tử Quân thở dài nhè nhẹ. Hắn phân vân hồi lâu, sau đó dũng cảm bộc bạch tấm chân tình:
“Đình Hạ, anh nhận ra mình đã có tình cảm với em rồi. Chúng ta… có thể bắt đầu lại được không?”
Cô cười khẩy, không dám nghĩ đây là những lời thốt ra từ miệng Mạc Tử Quân.
“Ở thời điểm hiện tại, thích hợp lắm sao? Xin lỗi, tôi không có hứng thú bắt đầu lại với anh.”
Không khí lại rơi vào trầm lặng. Mạc Tử Quân hơi cúi đầu, chầm chậm cất lời:
“Vậy khoản nợ kia, hiện tại có thể đổi thành hai tháng anh theo đuổi em không?”
Mạc Tử Quân trở nên cố chấp, Đình Hạ cũng không biết vì nguyên do gì. Thậm chí sự thay đổi đột ngột này của hắn làm cô chẳng thể thích nghi nổi. Nhưng mà trái tim cô bây giờ chẳng khác gì một nhành hoa úa tàn, chính là bị người đàn ông kia làm cho chết dần chết mòn, từng chút một.
Đối với Đình Hạ, tình yêu là thứ xa xỉ cô không dám mơ tưởng đến, đặc biệt là tình yêu của hắn – Mạc Tử Quân.
Đình Hạ nở một nụ cười trào phúng, ngón tay buồn chán vân vê một góc khăn trải bàn. Mạc Tử Quân là đang hỏi ý kiến cô sao? Nếu cô không đồng ý, vậy người đàn ông kia có ngay lập tức xóa nợ, để cô thoát khỏi tầm mắt của hắn?
“Tùy ý anh. Mạc Tử Quân, anh thích làm thế nào thì làm thế đấy. Sau này cũng chẳng cần hỏi ý kiến của tôi làm gì.”
“Em không thể cho anh một cơ hội sao? Đình Hạ, anh thật sự rất ân hận…”
Nhưng mà ân hận thì có ích gì? Có những chuyện trên đời đã định sẵn là nếu làm sai, thì sẽ chẳng có cơ hội quay đầu.
Đáng tiếc, hắn lại không hiểu đạo lý này!
“Mạc Tử Quân à, nói thật nếu không vì khoản nợ kia, tôi một khắc cũng không muốn bên cạnh anh nữa.”