Mạc Tử Quân kiểm tra khắp người Đình Hạ một lượt, nhìn thấy phần khuỷu tay của cô hơi sưng lên thì vô cùng lo lắng. Hắn cúi xuống nhẹ nhàng thổi lên đó, nói khẽ:
“Có đau lắm không? Hay là anh đưa em đến bệnh viện?”
“Không cần, tôi không sao cả.”
Đình Hạ thu tay lại, bối rối đứng dịch sang một bên. Đúng lúc Trịnh Liên đuổi đến, chứng kiến Mạc Tử Quân đang lo lắng cho người phụ nữ khác, cô ta càng thêm tức giận.
Trịnh Liên đẩy mạnh bả vai hắn, gằn giọng:
“Mạc Tử Quân, anh đừng có quá đáng! Anh đối xử với tôi như vậy, nếu sau này hai bên gia đình kết thành thông gia, anh còn mặt mũi nhìn cha mẹ tôi sao?”
“Thông gia?” Hắn nâng cao giọng, sau đó lại cười khẩy, dùng tay phủi phủi phần vai áo vừa bị Trịnh Liên động vào.
Mạc Tử Quân nhìn sang Đình Hạ, bất giác kéo cô tựa vào người mình. Hắn hất mặt về phía trước, nghênh ngang cất lời:
“Xin lỗi Trịnh tiểu thư, lúc nãy quên nói với cô tôi đã có vợ. Nếu cô đây không ngại làm kẻ thứ ba, vậy cứ thử quyến rũ tôi một lần.”
“Nhân tiện giới thiệu cho cô biết, đây là Đình Hạ, vợ của tôi.” Hắn nắm chặt tay cô gái nhỏ đứng bên cạnh, đặt lên ngực trái của mình.
Bị Mạc Tử Quân mỉa mai không thương tiếc, Trịnh Liên tức đến nghẹn họng. Chỉ là hắn đã kết hôn còn đi xem mắt sao? Cô ta đâu ngu đến mức tin vào những lời nói hoang đường đó.
“Anh tưởng tôi là đứa con nít lên ba dễ dàng bị người khác gạt? Xem chừng cô gái kia, anh cũng vừa gặp qua lần đầu.”
Mạc Tử Quân nhướng mày đầy thách thức. Hắn không nói câu nào, trực tiếp ghì chặt hai bên má Đình Hạ, cúi đầu đáp xuống một nụ hôn cuồng nhiệt.
Cô gái kia trân mắt nhìn người đàn ông đang hôn mình, mất mấy giây mới phản ứng lại, định đẩy hắn ra nhưng chẳng thành. Mạc Tử Quân choàng tay siết chặt lấy vai Đình Hạ, cảm thấy đến khi Trịnh Liên tức nổ đom đóm mắt, hắn mới rời khỏi làn môi mềm mại.
“Đủ tin chưa? Chắc cô Trịnh cũng hiểu rõ Mạc Tử Quân không phải kẻ tùy tiện đến mức để trốn tránh một buổi xem mắt mà cưỡng hôn người lạ đâu hửm?”
Trịnh Liên nghiến răng chằng chịt, tức giận xoay người bỏ đi. Đình Hạ nhân lúc Mạc Tử Quân đang buông lỏng, liền hất tay ra.
“Ai là vợ của anh? Mạc thiếu gia, phiền anh giữ tự trọng, sau này đừng nhận tôi là vợ trước mặt người khác.”
Trước đây chỉ tính là vợ hờ, sau khi ly hôn Đình Hạ càng không phải vợ của hắn. Mạc Tử Quân có thể xem cô như người hầu, thậm chí là nô lệ của mình, còn cái danh xưng cao quý kia, cô không dám nhận.
Hơn nữa vừa nãy, Mạc Tử Quân là đang lôi Đình Hạ ra làm bia đỡ đạn cho hắn. Không muốn xem mắt thì thôi đi, kéo cô vào làm gì?
“Đình Hạ, em nghe anh nói…” Hắn bước về phía trước, nắm lấy tay cô gái nhỏ.
“Mạc Tử Quân?”
Giọng nói phát ra từ đằng xa, hai người theo bản năng nhìn về phía trước. Tiết San bước vội đến chỗ họ, theo sau còn có Văn Duệ Minh.
Nếu như Tiết San bất ngờ vì sự hiện diện của Mạc Tử Quân thì khi hắn và Đình Hạ nhìn thấy Văn Duệ Minh đi cùng cô ấy cũng sững sốt không kém. Bộ dạng anh còn lén la lén lút, liên tục ngoáy đầu lại đằng sau, như thể canh chừng ai đó.
“Mạc Tử Quân, chúng ta ra ngoài kia nói chuyện một lát đi.”
Hôm trước ở bệnh viện, Tiết San vì quá nóng giận nên chưa kịp nói lời nào với Mạc Tử Quân. Tối nay sẵn gặp hắn ở đây, cô ấy phải tranh thủ gặp riêng mới được.
“Có chuyện gì để sau hẵng nói. Chúng ta rời khỏi đây trước được không?” Văn Duệ Minh đề nghị.
Nhận được sự đồng ý từ ba người kia, anh nhanh chóng kéo họ ra ngoài bãi đỗ xe, đi đến đâu cũng ngó nghiêng đủ đường. Bốn người đi hai xe trở về chung cư của Mạc Tử Quân. Lên đến nơi, Tiết San bảo Đình Hạ và Văn Duệ Minh đứng ở ngoài, còn cô ấy vào trong cùng hắn, đóng cửa ngồi tại phòng khách nói chuyện.
Văn Duệ Minh đứng ngoài một lúc thấy sốt ruột thì định đẩy cửa đi vào. Đình Hạ liền cản anh lại. Cô biết Tiết San rất ghét bị người khác làm phiền, nhất là khi đang nói chuyện riêng với ai đó. Cô vỗ vai Văn Duệ Minh, rồi nói:
“Anh đừng lo lắng! Mạc Tử Quân sẽ không làm gì Tiết San đâu.”
Văn Duệ Minh gãi đầu, nhăn mặt đáp lại cô gái nhỏ:
“Không phải, người anh lo lắng là Mạc Tử Quân kìa. Em cũng biết Triệu Tiết San giữ đai đen Karate tam đẳng chứ? Anh sợ cô ấy sẽ đánh chết cái tên kia mất!”
Đình Hạ không biết nên bày ra bộ mặt gì trước những lời này. Cô đang nghĩ liệu có phải lần trước, sau khi rời khỏi buổi tiệc từ thiện của Vương thị, Văn Duệ Minh đã bị Tiết San ẩn cho vài đòn nên mới sợ hãi như vậy không?
“Cái này thì anh yên tâm, cậu ấy chưa từng vô cớ đánh người, trừ phi… bị người ta thơm vào má.” Đình Hạ được dịp chọc ghẹo người đàn ông kia.
Văn Duệ Minh bật cười thành tiếng, rồi gật nhẹ đầu với cô gái nhỏ. Anh không nói thêm điều gì nữa, mà cùng cô đứng tựa lưng vào tường, chờ đợi hai người kia kết thúc cuộc trò chuyện.