Mạc Tử Quân xem qua lịch trình công việc trong ngày, sau đó lái xe đến chỗ của Mộng Vân.
Lần trước thấy bà vẫn còn hơi mơ hồ, cho nên hôm nay hắn đến là để giải thích rõ chuyện kết hôn của mình và Đình Hạ.
Mạc Tử Quân kể cho bà cặn kẽ mọi chuyện, Mộng Vân chăm chú lắng nghe, cuối cùng cũng hiểu ra tất cả. Bà không biết phải nói thế nào, chỉ thở dài thườn thượt.
Đâu thể hoàn toàn trách hắn được! Năm đó cũng vì tâm nguyện cuối đời của ông nội, cũng vì cha mẹ thúc ép, cho nên Mạc Tử Quân mới phải kết hôn với Đình Hạ. Ngẫm lại, nhân sinh vốn là như thế, giữa cái ranh giới giữa tình và lý, thật khó lòng phân định.
Nhưng nếu bản hợp đồng hôn nhân kết thúc, hai người đường ai nấy đi không bao giờ gặp lại, thì duyên nợ đã chẳng éo le đến bước đường này.
“Lần này cháu thật sự nghiêm túc với Đình Hạ chứ? Trái tim của phụ nữ mong manh lắm, nếu cháu không thể mang lại hạnh phúc cho con bé thì cũng đừng làm tổn thương nó thêm nữa.”
Mạc Tử Quân gật đầu chắc nịch, sau đó lại nắm tay bà:
“Dì à, sau này dì có thể đứng về phía cháu được không?”
Một câu nói mang hai hàm ý. Thứ nhất, ở thời điểm hiện tại, Mạc Tử Quân vẫn chưa đoán được cha mẹ hắn sẽ có thái độ như thế nào với Đình Hạ nếu hắn đưa cô trở về, cho nên vẫn muốn Mộng Vân làm chỗ dựa chắc chắn, ủng hộ tình cảm của hai người. Cái còn lại, sau khi tìm hiểu Thẩm Trì, hắn cũng biết anh ta là mối tình đầu của Đình Hạ. Giờ đây người đàn ông kia chủ động tiếp cận vợ hắn, đoán chừng không chỉ muốn dừng lại ở mức độ bạn bè.
“Được rồi, chỉ cần là việc đúng đắn, dì sẽ không ngại bỏ công giúp cháu.” Bà vỗ nhẹ bàn tay hắn, cười đầy trìu mến.
Mộng Vân trước nay vẫn rất yêu thương Mạc Tử Quân, đối với hạnh phúc cả đời của hắn, bà dĩ nhiên cũng muốn góp một phần sức lực.
Có được sự ủng hộ từ bà, hắn càng có thêm tự tin chinh phục được trái tim Đình Hạ.
“Không phải nói chỉ rảnh rỗi có hai tiếng thôi sao? Mau đi làm việc của cháu đi. Tối nay sang đây dùng bữa, dì sẽ giúp cháu thăm dò tâm tư của Đình Hạ.”
Mạc Tử Quân ra về, Mộng Vân tranh thủ ngồi đọc sách, chờ bữa ăn trưa. Cứ tưởng sẽ được nghỉ ngơi đến khi bắt đầu lớp học buổi chiều, thì Thẩm Trì lại tìm đến.
Mục đích của anh ta hoàn toàn giống Mạc Tử Quân, đều là vì cô gái nhỏ kia. Có điều Thẩm Trì tinh ý hơn một chút, lần nào sang đây cũng không quên mang theo quà biếu bà.
“Năm đó cháu thật ngu ngốc vì nghe theo lời mẹ, bỏ rơi Đình Hạ để sang nước ngoài học tập. Bây giờ đã có sự nghiệp ổn định, cháu muốn theo đuổi lại cô gái ấy thêm một lần nữa. Cô Diệp à, cô có thể ủng hộ, tạo cơ hội cho cháu và Đình Hạ không?”
Mộng Vân cười xòa, nói với Thẩm Trì:
“Không hẳn là ngu ngốc! Nếu cháu không ra nước ngoài, chưa chắc đã thành công được như bây giờ. Hơn nữa, cô trò ta sẽ không có duyên gặp gỡ, đúng chứ?”
Thẩm Trì gật đầu, hiểu ý bà nói. Mọi chuyện trên đời không thể toàn vẹn được, muốn có được thứ này, tất phải hi sinh thứ khác.
Quan trọng nó đã là quá khứ rồi, ý niệm thay đổi chỉ là điều viễn vông vô nghĩa. Con người cần phải hướng tới tương lai. Đình Hạ lại đang độc thân, Thẩm Trì tin rằng bản thân vẫn còn cơ hội.
Trở ngại lớn nhất của anh ta có lẽ là người đàn ông tên Mạc Tử Quân kia, chồng cũ của cô gái nhỏ.
Thẩm Trì thật lòng nhờ vả Mộng Vân, làm cho bà thấy hơi khó xử. Một bên là cháu trai ruột thịt, một bên là học trò thân thiết, bà biết phải làm sao?
“Được rồi, chuyện tình cảm trên đời, có duyên gặp gỡ, có nợ ắt thành đôi. Cô không hứa trước điều gì, quan trọng vẫn là biểu hiện của cháu.” Bà nói khéo với anh ta.
Đương nhiên Mộng Vân sẽ thiên vị cho cháu trai của mình, nhưng vẫn phải xem ý nguyện của Đình Hạ trước đã. Bà mời Thẩm Trì tối nay đến dùng bữa, cốt là muốn xem hai đối thủ sẽ thể hiện trước mặt người mình yêu như thế nào?
Cạnh tranh tạo nên động lực dẫn đến thành công. Mộng Vân làm như vậy, vừa hay có thể giúp Mạc Tử Quân có thêm ý chí, kiên định giành lấy hạnh phúc của mình.
“Ngoài Đình Hạ và cháu, cô còn mời thêm một người nữa. Chắc cháu sẽ không ngại chứ?” Bà hỏi dò.
Khóe môi Thẩm Trì thấp thoáng ý cười, anh ta cũng lờ mờ đoán được người bà đang nhắc đến là ai. Lần trước quan sát thái độ của Đình Hạ dành cho Mạc Tử Quân chẳng mấy tốt đẹp, nên anh ta cũng không quá lo sợ mình bị yếu thế hơn hắn.
Thẩm Trì vừa rời đi thì Đình Hạ cũng đến lớp học. Kỹ năng của cô tiến bộ không ngừng, thân là người giảng dạy, Mộng Vân cũng thấy vui vẻ trong lòng.
“Một lát nữa ở lại ăn tối luôn đi! Dì đã gọi cho Tử Quân rồi, sau khi tan làm thằng bé sẽ từ công ty đến thẳng đây.” Bà thay đổi cả cách xưng hô với Đình Hạ.