Mạc Tử Quân vừa dừng xe trước cổng biệt thự của Mộng Vân, thì ở phía đối diện, Thẩm Trì cũng vừa đến.
Hai người đàn ông đồng thời bước xuống khỏi xe. Thẩm Trì lịch sự cúi chào hắn, Mạc Tử Quân lại chau mày nhìn anh ta, thầm nghĩ cái tên này thật biết chọn thời điểm để đến nhà người khác.
Mạc Tử Quân chủ động bước lên phía trước, nhấn chuông trước cổng. Khóe môi hắn hơi cong lên, đá đểu Thẩm Trì một câu:
“Anh Thẩm đến tìm dì Mộng Vân là có việc gấp sao? Gấp đến nổi đến đây vào giờ này, làm phiền người khác ăn tối, nghỉ ngơi hửm?”
Trước thái độ không mấy thân thiện kia, Thẩm Trì chỉ điềm nhiên đáp lại:
“Là cô Diệp mời tôi đến ăn tối. Không phải anh cũng vậy ư?”
“Tất nhiên là vậy rồi!” Khóe môi ai đó ngay lập tức hạ xuống, trên trán nổi lên ba vạch đen xì.
Tại sao dì của hắn lại mời cả Thẩm Trì? Mạc Tử Quân cứ ngỡ buổi tối nay chỉ có Đình Hạ và hắn ăn cơm cùng bà.
Cổng lớn biệt thự mở ra, hai người bỗng im bặt không nói thêm câu nào. Mạc Tử Quân lái xe ô tô vào trong sân, Thẩm Trì cũng theo ngay sau đó.
“Dì à, cháu đến rồi đây.”
“Cô Diệp, chào buổi tối!”
Đình Hạ từ dưới bếp đi lên, nhìn thấy Mạc Tử Quân và Thẩm Trì đang đứng cạnh Mộng Vân thì ngây người. Cô khẽ thở dài, vầng trán nhăn lại vì không thoải mái.
Cùng một lúc gặp hai người bọn họ, thật là phiền phức!
“Cơm nước xong xuôi cả rồi, cùng xuống ăn luôn đi.” Mộng Vân cất lời, phá vỡ không khí gượng gạo.
Bốn người ngồi vào bàn tròn đặt giữa gian bếp. Nhìn những món ăn bắt mắt vừa được bưng ra, ai nấy đều đói sôi cả bụng. Thức ăn phần lớn đều là do Đình Hạ chuẩn bị, mùi vị không thể chê vào đâu được.
“Chắc ba đứa cũng biết nhau cả rồi, nên không cần ta phải giới thiệu nữa nhỉ?”
Ngoài cái gật đầu, ba người họ cũng không biết phải nói gì. Sau khi Mộng Vân cầm đũa gắp thức ăn, Đình Hạ cũng tập trung dùng bữa tối.
Thẩm Trì thản nhiên gắp một miếng sườn kho, cho vào trong bát của Đình Hạ. Anh ta mỉm cười, mường tượng lại chuyện cũ:
“Sườn kho mà em thích nhất, ăn nhiều vào đi! Anh nhớ thời học cấp ba, chỉ cần hôm đó trong thực đơn của canteen có món này, em sẽ ăn liền hai dĩa cơm đầy đúng chứ?”
Đình Hạ không từ chối, cô gắp miếng sườn trong bát, cắn liền một miếng lớn.
Mộng Vân ngồi bên cạnh, không khỏi cảm thán:
“Thẩm Trì, trí nhớ của cháu thật tốt.”
“Chỉ cần là chuyện liên quan đến Đình Hạ, cháu đều có thể nhớ.” Anh ta nói.
Thẩm Trì nghĩ ngợi một lúc, rồi nói tiếp:
“Đình Hạ rất thích ăn sườn kho, thích cả món canh gà hầm nấm. Cô ấy thích hoa hồng trắng, thích sắc tím mộng mơ, còn thích vẽ và ca hát…”
Anh ta kể liền một mạch, khiến Đình Hạ cũng phải giật mình. Bao năm trôi qua, cô không nghĩ Thẩm Trì có thể nhớ tường tận đến vậy. Mạc Tử Quân ngồi lặng thinh, ngón tay siết chặt lấy đôi đũa, trong lòng bỗng trở nên nặng trĩu.
Đến cả sở thích của Đình Hạ, hắn cũng phải qua lời người khác kể mới biết được. Mạc Tử Quân cảm thấy vô cùng hổ thẹn, khoảng thời gian hắn ở bên Đình Hạ cũng ngang bằng với Thẩm Trì, vậy mà hắn lại mù tịt mọi thứ về cô gái nhỏ.
Mộng Vân liếc nhìn Mạc Tử Quân, rồi lại nhìn xuống bàn ăn. Thằng cháu trai của bà, đầu hắn làm bằng gỗ sao? Nhìn thấy Thẩm Trì quan tâm, gắp thức ăn cho Đình Hạ, hắn cũng không biết học theo người ta lấy vài phần.
Được một lúc, đầu óc Mạc Tử Quân như được khai thông, hắn vội gắp một miếng đậu phụ rán, mang cho Đình Hạ.
“Em ăn thêm đi.”
“Không cần phải gắp thức ăn cho tôi đâu. Tôi muốn ăn gì tự mình lấy là được.” Cô lấy tay che miệng bát, Mạc Tử Quân đành phải thu tay về, thả miếng đậu phụ rán vào trong bát của mình.
Đình Hạ nhận thức ăn của Thẩm Trì, nhưng lại từ chối hắn. Buồn thật…
Mộng Vân cứng họng nói không nên lời. Mạc Tử Quân đúng là ngốc mà! Đậu phụ rán có gì ngon, mà sao gắp cho con gái nhà người ta ăn vậy?
Bữa tối kéo dài hơn ba mươi phút, may thay Mộng Vân liên tục gợi chuyện để nói, mới làm bầu không khí căng thẳng dãn ra đôi chút. Ăn xong, Thẩm Trì nhanh nhẹn dọn bát cùng Đình Hạ. Mạc Tử Quân không chịu kém cạnh, liền đi tìm khăn lau bàn.
Bát đũa đã có người làm dọn rửa, Đình Hạ đi giúp Mộng Vân gọt trái cây tráng miệng. Hai người đàn ông kia thì lên phòng khách, ngồi uống trà.
“Anh không cần tỏ ra thân thiết với Đình Hạ như vậy. Cô là vợ của tôi, một mình tôi lo lắng cho cô ấy là đủ rồi.”
“Vợ cũ chứ?” Thẩm Trì hỏi ngược lại.
Mạc Tử Quân hừ nhẹ một tiếng, trước mặt tình địch, đâu thể nhún nhường.
“Phải, là vợ cũ! Nhưng mà chúng tôi rất nhanh sẽ tái hợp lại thôi.”
Thẩm Trì bật cười, chép miệng mà nói:
“Thế thì phải đợi xem Đình Hạ chọn ai đã! Anh có từng nghe người ta nói tình đầu, thường khó quên chưa?”
…
Ở dưới bếp, Mộng Vân nhân lúc chỉ có hai người, ngồi tán gẫu cùng Đình Hạ.
“Cháu có muốn đến công ty thời trang học hỏi thêm kinh nghiệm không? Dì có thể đứng ra giới thiệu cho cháu làm quen vài người. Kinh nghiệm thực tế sẽ tốt hơn trên sách vở rất nhiều.”
“Nếu được như vậy thì tốt quá! Cảm ơn cô Diệp.”
Bà xếp gọn mấy múi bưởi lên đĩa sứ, cười xòa:
“Đừng khách sáo! Người trong nhà cả, sau này cứ gọi ta là dì đi.”
Câu nói này chứa ẩn tình thế nào, sao Đình Hạ có thể ngốc đến mức không nhận ra được. Chỉ là cô với Mạc Tử Quân ly hôn rồi, Mộng Vân đâu cần phải làm như vậy.
“Tử Quân, thật ra thằng bé…”
“Dì à, trái cây gọt xong rồi, chúng ta cũng lên đó thôi.”
Đình Hạ mượn cớ cắt ngang lời Mộng Vân. Bà khựng người, nhìn cô gái nhỏ nhưng không nói gì. Cháu trai của bà, không biết hắn đã đối xử với người con gái kia như thế nào, mà vừa nhắc đến hắn, cô đã tỏ rõ thái độ ghét bỏ ra mặt.
Hành trình tìm lại vợ yêu, sợ rằng sẽ chông gai lắm đây!