Ở trong bệnh viện được một tuần, sau khi có kết quả kiểm tra không có gì bất thường, Mạc Tử Quân đã được bác sĩ cho xuất viện. Lúc thu dọn đồ đạc, hắn mới nhớ đến tối hôm đó hình như đã có người lao ra cứu mình, bèn hỏi Lâm Uyển:
“Hôm xảy ra tai nạn, tôi được đưa vào bệnh viện cấp cứu cùng với ai nữa không?”
Cô ta gật đầu, nói dối rằng có một người đàn ông đã cứu hắn. Mạc Tử Quân nghe vậy, liền bảo Lâm Uyển đi nghe ngóng tình hình người kia, rồi trả tiền viện phí cho họ, kèm thêm chút tiền để cảm ơn.
Lâm Uyển nhận lệnh, bảo rằng mình sẽ sắp xếp ổn thỏa. Mạc Tử Quân vô cùng hài lòng trước thái độ nhanh nhẹn của cô ta. Kỳ thực tác phong làm việc của người phụ nữ này chưa từng để hắn phải thất vọng.
Đình Hạ đã được đưa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, chuyển đến phòng bệnh thường. Mấy ngày nay Lâm Uyển luôn quan sát cô, cho nên biết Tiết San thường ra ngoài mua cháo vào buổi trưa. Cô ta canh lúc Tiết San vừa rời đi, liền tìm đến cô gái nhỏ.
Đình Hạ nhận ra Lâm Uyển là thư ký của Mạc Tử Quân, cô gượng mình ngồi dậy. Lâm Uyển ngồi xuống ngay ghế cạnh giường bệnh, rút ra trong túi áo một phong bì thư chứa tiền.
“Đây là Mạc tổng bảo tôi đưa cho cô, xem như cảm tạ cô đã cứu anh ấy một mạng. Còn nữa, về tiền viện phí cô không cần lo lắng, bên phía chúng tôi sẽ chi trả hoàn toàn.”
Từng chữ thốt ra từ miệng Lâm Uyển như nhát dao sắc nhọn khứa sâu vào da thịt Đình Hạ. Cô bật cười chua chát. Vẫn như mọi lần, Mạc Tử Quân luôn xử lý mọi chuyện bằng tiền. Hắn nghĩ chỉ cần ném tiền vào mặt Đình Hạ thì cô sẽ thấy vui vẻ sao? Được! Vậy cô nhận cho hắn toại lòng.
“Cảm ơn.” Cô nén chặt nước mắt, vươn đôi bàn tay yếu ớt ra cầm lấy phong bì thư.
Mạc Tử Quân có biết cô sảy thai rồi không? Hắn có từng quan tâm đến đứa trẻ trong bụng cô, cũng là máu mủ ruột thịt của hắn không? Hay là hắn đang hả hê lắm, vì mất đi đứa trẻ rồi, hắn sẽ không còn bất kỳ liên quan nào đến cô nữa.
Lâm Uyển đi rồi, Đình Hạ ngồi suy nghĩ rất nhiều. Cô không phải là kiểu người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng ngay lúc này trái tim đã chai sạn, đến muốn rơi ra một giọt nước mắt cũng không nổi nữa. Rõ ràng Mạc Tử Quân biết cô cứu hắn, nhưng lại không sang thăm cô lấy một lần.
Sống chết của cô, hắn hoàn toàn không để tâm đến!
Đình Hạ tựa lưng vào đầu giường, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió lay mạnh cành cây khô khốc, lá úa tàn, từng chiếc một chao đảo rơi xuống đất, nhẹ bẫng. Gương mặt cô không chút biến sắc, trong lòng giờ đây càng không vấn vương điều gì. Suy cho cùng, người không cần mình, hà cớ gì phải tự ôm hoài vọng.
Tiết San quay trở về phòng bệnh, cầm theo một thố cháo nóng. Cô ấy nhìn thấy Đình Hạ đang nắm giữ thứ gì đó trong tay, liền hỏi:
“Cậu đang cầm cái gì thế?”
Cô cười gượng gạo, khẽ đáp lại:
“Là tiền người ta đền bù tai nạn.”
Tiết San thoáng ngạc nhiên, rồi nói:
“Người cậu cứu đem số tiền này đến sao?”
Đình Hạ gật nhẹ đầu, cũng chẳng buồn lên tiếng. Cô đưa số tiền đó cho Tiết San, bảo cô ấy cất đi giúp mình.
Triệu Tiết San nhìn qua độ dày của phong bì thư, cảm thán:
“Xem ra người kia là người tốt, ít nhất còn có trách nhiệm.”
Đình Hạ chua chát trong lòng, nếu để Tiết San biết được người cô cứu là ai, chắc chắn cô ấy sẽ không thể bình tĩnh được như vậy. Cô không muốn dây dưa thêm với Mạc Tử Quân nữa, chỉ mong cuộc sống sau này được yên ổn, nên quyết định giấu Tiết San chuyện này.
“Đúng là tốt thật! Không uổng công mình cứu người ta một mạng.” Cô nở nụ cười trào phúng.
Hai người gác lại mọi chuyện, Tiết San lấy cháo đút cho Đình Hạ. Cô gắng gượng ăn từng muỗng một, mong sao sớm khỏe lại.
Đau buồn thì có ích gì? Con cũng mất rồi, nhưng cô còn cả cuộc đời để sống, để phấn đấu. Đình Hạ gạt đi tất cả, nước mắt chảy ngược vào trong mà tự an ủi lấy bản thân mình.
Chiều chiều, Tiết San nghe lời căn dặn của bác sĩ, đưa Đình Hạ ra ngoài đi dạo để giải tỏa tinh thần. Tận mắt cô nhìn thấy Mạc Tử Quân cùng Lâm Uyển đi về phía cổng bệnh viện, cô không tỏ chút thái độ gì khác lạ, chỉ bảo Tiết San đi mua giúp mình chai nước lọc, để cô ấy khỏi nhìn thấy hai người bọn họ.
“Đình Hạ, sau này cậu định thế nào?” Được một lúc, Tiết San quay lại, cẩn thận giúp cô mở nắp chai nước lọc rồi hỏi.
Đình Hạ lắc đầu, bản thân cô cũng đang rất mơ hồ về mọi thứ. Rõ ràng cuộc sống này vốn không hề dễ dàng, nhất là một người đang trong hoàn cảnh bấp bênh như cô ở hiện tại, thật nghèo túng.
“Không vội! Cậu tĩnh dưỡng thật tốt để xuất viện đã. Đình Hạ, sau này cậu chuyển đến ở tại căn hộ chung cư mà tớ thuê đi. Dù sao có bạn có bè vẫn vui hơn mà.”
Đình Hạ cười đầy cảm kích, nhẹ nhàng ôm lấy Tiết San. Bây giờ chỉ có cô ấy là chỗ dựa cuối cùng của cô, là người duy nhất cô có thể trông cậy, tin tưởng trong lúc này.
“Cảm ơn cậu, Tiết San.”
“Đồ ngốc này! Tớ với cậu còn khách sáo cái gì nữa?” Triệu Tiết San vỗ nhẹ sống lưng Đình Hạ, an ủi.