Bức tường vô cùng ẩm ướt. Hơi ấm ít ỏi đến đáng thương.
Áo sơ mi trên người hắn lại càng ướt. Cô bị kẹt giữa hắn và bức tường kia, hiện tại đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan không thể thoát ra được.
“Không biết? Vậy thì tôi sẽ giúp cô biết ngay bây giờ!”
Cung Âu bá đạo nói, rồi liền cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi của cô, đem môi mỏng ấm nóng ẩm ướt ngang ngạnh tiến vào trong miệng cô, nhiệt độ bên trong lập tức vì sự tiếp xúc này mà nóng như lửa đốt, đến mức muốn đem cả người cô tan chảy. Một tay của hắn ghì chặt vai cô, tay kia thì luồn vào bên trong y phục của cô, châm ngòi ngọn lửa sâu thẳm kia…
Như có một dòng điện chạy dọc thân thể, khiến cho cả người cô tê dại, đôi chân nhẵn nhụi của cô không nhịn được mà co lại trên mặt đất.
Cô không thích cảm giác này, cực kì không thích.
Quá xấu hổ.
“Đừng… Buông…”
Tiểu Niệm liều chết giãy dụa, thoát khỏi vòng tay của hắn “Xem kìa, phản kháng kịch liệt như vậy, cô thật đúng là biết diễn quá nhỉ, rất đáng khen ngợi đó!” Cung Âu giễu cợt mà cười lạnh một tiếng.
Rõ ràng là một người phụ nữ phóng đãng, vậy mà trước mặt hắn còn giả vờ ra vẻ thanh thuần, trong sáng!
Trong đôi mắt của Cung Âu tích tụ một ngọn lửa nóng mãnh liệt, tiếp tục giở trò trên cơ thể cô, hoàn toàn không quan tâm đến sự phản kháng của cô, dễ dàng kìm hãm thân thể cô, lại tiếp tục tung hoành ngang ngược.
Phòng tắm rộng lớn truyền đến tiếng nước rất to, thế nhưng lại không lấn át được hơi thở ngày càng nặng nhọc của Cung Âu.
Cô liều mạng giãy dụa, nhưng là trong một khắc hắn đột nhiên đâm vào bên trong cô. Tiểu Niệm đau đến mức không thể kêu thành tiếng, thân thể như bị hung hăng xé rách.
Lại một lần nữa.
Cô đau khổ phát hiện, lại một lần nữa cô bị hắn xâm phạm, hoàn toàn không thể tiếp tục lừa dối bản thân tất cả chỉ là một giấc mơ.
Không biết đã qua bao lâu, tất cả đều đã yên lặng trở lại.
Tiểu Niệm toàn thân vô lực ngã ngồi xuống sàn nhà đầy nước, hai tay gắt gao ôm lấy cơ thể của mình, cắn chặt môi, khuất nhục, phẫn nộ, khó chịu cùng với rất nhiều cảm xúc khác cứ dấy lên như muốn nhấn chìm cô xuống.
Cô không biết nên làm gì nữa, là kiện tên ác ma kia ra tòa sao…
Kiện ra toà.
Hắn là Cung Âu, cô có thể thắng được hắn sao? Không cần suy nghĩ cô cũng biết, cơ hội thắng kiện là vô cùng nhỏ bé. Đã từ lâu trong xã hội này, quyền lực chính là chìa khóa của thắng lợi.
“Phịch.”
Một chiếc áo khoác ẩm ướt bị Cung Âu ném như ném rác rơi trên người cô, đem cơ thể của cô che lại.
Cả người Tiểu Niệm không tự chủ được mà run lên một cái.
Áo khoác của Cung Âu mang mùi hương của hắn, khiến cô hít thở không thông.
“Cung tiên sinh.”
Hai tên vệ sĩ từ bên ngoài cúi đầu đi tới, hai tay bưng một bộ trang phục nam sạch sẽ, thoải mái đưa cho hắn.
Cung Âu tự mình lấy một chiếc áo sơ mi mặc vào, giơ tay nhấc chân đều là một bộ dạng ưu nhã tự tại, hoàn toàn không giống với người đàn ông vừa nãy cùng cô phát sinh quan hệ.
Hướng đến Tiểu Niệm trong góc liếc mắt một cái, Cung Âu lạnh lùng ra lệnh: “Đem cô gái này trói lại cho ta.”
“Vâng. Cung tiên sinh.” – Vệ sĩ lên tiếng trả lời.
Thờ Tiểu Niệm đang ngồi trong góc, nghe vậy thân thể lại trở nên run rẩy, khó tin nhìn qua người đàn ông đang đứng giữa phòng tắm: “Anh bây giờ còn muốn làm chuyện điên rồ gì nữa?”
Hắn còn không chịu buông tha cô?
Đến cùng là muốn làm gì?
“Còn muốn sao?” – Cung Âu ý vị sâu xa lặp lại chữ mấu chốt trong lời nói của cô, cố ý xuyên tạc: “Thật ngại quá, tôi không muốn nhìn thấy mặt loại người cứ thích giả vờ thanh thuần như cô, thật dơ bẩn.”
Thời Tiểu Niệm nói không nên lời, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Người đàn ông này, chính là cố ý làm nhục cô đến chết mà
Tại sao, cô lại gặp phải chuyện không thể tưởng tượng nổi thế này…
Cung Âu cài lại khuy tay áo, xoay người rời khỏi, đột nhiên lại dừng bước, lạnh lùng nhìn qua cô đang ngồi trong góc: “Thời Tểu Niệm, nếu không muốn tiếp tục chịu đau khổ thì hãy mau mau đem đứa nhỏ giao ra đây. nếu không về sau cô sẽ sống không bằng chết.”
Noi xong, Cung Âu lập tức rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại lấy một lần, một chút cũng không lưu luyến.
Hắn rời đi nhưng cả người vẫn tỏa ra hàn khí, trong nháy mắt không khí trở nên lạnh lẽo thấu xương, suýt nữa khiến cho hơi thở của Thời Tiểu Niệm sợ đến ngưng lại.
Hắn là một tổng giám đốc tập đoàn N.E, cô là một người bình thường, hắn có năng lực và quyền lực rất lớn.
Nhưng cô thì căn bản là không còn cách nào để phản kháng.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm thống khổ mà nhắm mắt lại,đôi tay ai đó đang gắt gao bắt lấy trên chiếc áo khoác cô, hận không thể trống trả lại được, không cách nào trống lại được.
Căn nhà giống như lâu đài, nằm giữa một rừng cây, rất nguy nga và lộng lẫy, cứ tưởng đây là một công ti nào đó, nhưng không đây chỉ là một căn nhà ở mà thôi.
Đó chính là tư gia của Cung Âu.
Nơi này cấm người ngoài ra vào.
Thời Tiểu Niệm bị trói đưa đến….., đổi lại lúc bình thường, cô có lẽ đi mang tìm ý nghĩ lúc đầu sẽ tận lực ngăm nhìn căn nhà này, nhưng bây giờ cô chỉ có thể đứng yên không làm gì cả.
Trên đường đi,cô cũng đã cầu xin giúp đỡ của bảo an, cũng đã từng ý đồ chạy trốn, best-seller cơ báo động, nhưng tất cả đều bị bảo an chế ngự: không có đồng phục.
Cô chỉ là một đứa con gái yếu ớt như vậy thì sao có thể đánh thắng được nhiều bảo tiêu thân thể khoẻ mạnh chứ.
Vì thấy thương cảm cho cô nên một tên bảo tiêu đã nói một câu khiến cô càng thêm phần sợ hãi: “Tiểu thư, ai bảo ngươi trêu chọc phải Cung tiên sinh. Cung tiên sinh thật sự rất đáng sợ, người đó muốn người sống thì sống, muốn ngươì chết sẽ chết, làm gì thì làm nhưng không nên phản kháng a.”
Một câu đó thôi cũng đủ để dọa chết cô rồi.
Đụng một cái đằng trước xâm phạm chính mình lại còn không cách nào trả thù, thậm chí ngay cả chạy trốn đều trốn không thoát hắn, không chết lặng đi mới là lạ a.
Thời Tiểu Niệm bị mang vào trong biệt thự đó, rồi bị ấn vào trong thang máy,bị đẩy vào một nơi xa hoa như thể cung điện của phương tây vào thế kỷ 14 chứ không giống như những gian phòng bình thường
Đứng trong phòng là một lão nhân tầm sáu mươi tuổi, tinh thần sáng láng, mặt mũi rất hiền lành, hai tay chắp lại để ở phía sau, mặc y phục của quản gia.
“Thời tiểu thư, ngươi tốt, ta là quản gia Phong Đức của nhà Cung tiên sinh.” Lão nhân mỉm cười hướng về phía cô ngắn gọn giới thiệu,sau đó rồi mới đưa tay ra, “Mời ngồi.”
Lúc nàyThời tiểu niệm mới chú ý tới lão nhân đó,bên cạnh người có một cái ghế nằm công nghệ cao , cùng với một chiêc màn hình loại cứng, nhìn ở trên đó có một bàn số nhìn rất phức tạp, nhìn nó khiến cô cảm thấy nhức đầu.
Cô nhìn thoáng qua đã có thể biết đây là cái gì nha.
“Đây là ghế phát hiện nói dối, mời ngồi.”
Phong đức lễ phép ôn hòa nói, mặt mũi rất là hiền lành, không giống Cung Âu trên người cái loại này hung hăng càn quấy cuồng vọng cố tình gây sự.
“Các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?”
Thời Tiêu Niệm mặt tái nhợt đi nhưng vẫn cố nghiêm giọng hỏi.
Bắt đầu cùng với cái ghế phát hiện nói dối này ư,rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì vậy?
cô rốt cuộc là đã đắc tội gì với Cung Âu, tại sao lại bắt cô làm vậy?
“Thiếu gia nói Thời tiểu thư vẫn cứ khăng khăng không thừa nhận ba năm trước đây đã sinh con, muốn ta làm thử một số kiểm tra đo lường.” Phong Đức kiên nhẫn giải thích cho cô nghe.
Lại là ba năm trước đây, lại là sinh con……
Trước đây,cô ngoại trừ xem tin tức của Cung Âu qua báo chí thì căn bản cô còn chưa thấy qua hắn ở ngoài đời, vậy thì nói gì đến việc sinh con cho hắn.
“Các người hiểu làm rồi.”
Thời Tiểu Niệm hết can đảm lên giọng phân minh .
Bảo tiêu không vì thế mà lưu tình đem Thời Tiểu Niệm đẩy vào ghế phát hiện nói dối , đem dây phát hiện nói dối trên mặt ghế quấn lên ngón tay của cô, cánh tay, thân thể, buộc cô chặt đến mức không thể động đậy được……
Thời Tiểu Niệm dùng bản năng chỉ có thể giãy dụa, chắc tại lần đối đâu với Cung Âu trong phong tắm hơi cô đã dùng hết sức nên giờ mới yếu ớt như vậy
Cô ngồi đó bất lực nhìn Phong Đức.
Cô yếu ớ ngồi trên ghế phát hiện nói dối mà bản thân như một con cá đang hấo hối bị cái thớt gỗ đập lên đầu.
“ Thời tiểu thư, ta sẽ bắt đâu vào thẳng vấn đề.”
Phong Đức nhìn cô hiền lành mà khẽ cười nhẹ, phía sau để lộ ra một tập hồ sơ lớn được mở ra.
“Hỏi xong rồi thì tôi có thể đi chứ?” Thời Tiểu Niệm cô hiện tại rất muốn rời khỏi cái chỗ quỷ quái này.
Phong Đức khẽ cười, không có trả lời, mà là nhìn xem trong tay hồ sơ khởi đầu ôn hòa mà vấn đề, “Tính danh.”
“Thời Tiểu Niệm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!