CHƯƠNG 12: ĐỨA NHỎ THẬT GẦN GŨI VỚI ANH TA
Người đàn ông nghe tiếng quay người lại.
Lý Triều Kha chỉ cảm thấy hô hấp đều nghẹn lại.
Đầu tiên, là bởi vì người đàn ông này quá mức đẹp trai, khuôn mặt lẫn dáng người đều tuyệt hảo, nói là người mẫu nổi danh quốc tế, cũng không đủ để lột tả hết khí chất của anh ta.
Thứ hai, là bởi vì gương mặt người đàn ông này……
Thế mà lại cực kỳ giống đứa con trai cô vẫn coi như sinh mạng mà nâng niu trong lòng bàn tay?
Lý Triều Kha cảm thấy có lẽ mình vừa mới tỉnh dậy, đầu óc chưa quá thanh tỉnh chăng.
Đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?
“Cô tỉnh rồi à.”
Cảm xúc trong đôi mắt người đàn ông kia nhìn cô cực kỳ phức tạp, khóe môi lạnh nhạt vẽ lên một nụ cười giễu cợt.
Lý Triều Kha bị anh nhìn đến có cảm giác như mình đang không mặc gì trên người vậy, vội vàng vươn tay chỉnh lý quần áo đầu tóc, sau đó tiến lên trước, đưa tay ra muốn đón lấy con trai đang được người đàn ông ôm trong cánh tay.
Nhưng người đàn ông kia lại cao hơn cô ít nhất nửa cái đầu, anh nâng đứa nhỏ lên cao, khiến cô không với tới được.
“Anh……Anh trả con lại cho tôi !”
Lý Triều Kha có chút sốt ruột, kiễng chân muốn ôm đứa nhỏ.
Thịnh Thế Hùng từ trên cao nhìn xuống Lý Triều Kha, khóe mắt lướt qua một mảng tuyết trắng, trong lòng thầm nghĩ: Nhìn xem, người phụ nữ này lại bắt đầu quyến rũ người khác rồi kìa.
“Mẹ, mẹ cũng rất ngạc nhiên đúng không?”
Đứa nhỏ được Thịnh Thế Hùng nâng lên cao cao, cười đến cực kỳ vui vẻ, hai bàn tay cuộn lại thành cái loa nhỏ đặt bên miệng, hưng phấn nói: “Mẹ ơi, để con giới thiệu cho mẹ nhé, đây là ba của con đó !”
Lý Triều Kha cố ép mình lờ đi cảm giác áp bách do khí chất cường đại của người đàn ông mang lại, hung dữ trừng đứa nhỏ một cái: “Ai cho phép con gọi ba lung tung như vậy hả, mau xuống đây !”
“Mẹ……”
Đứa nhỏ có chút ủy khuất.
Cậu bé khó khăn lắm mới tìm được một người ba tốt như thế này đấy, từ nay về sau, hai mẹ con cậu sẽ không còn bị bất cứ ai coi thường, bắt nạt nữa.
Nhưng vì sao mẹ lại không vui chứ?
Lý Triều Kha không với tới con trai, liền tức giận nói với Thịnh Thế Hùng: “Tôi cảnh cáo anh, anh mau thả con trai tôi ra, nếu không tôi sẽ tố cáo anh xâm nhập gia cư bất hợp pháp đấy, tôi……”
“Mẹ ơi đừng mà !” Đứa nhỏ nghe thấy mẹ mình nói thế, khuôn mặt nhỏ sốt xình xịch lên, vội vội vàng vàng nói: “Mẹ, đây đúng là ba của con mà, mẹ nhìn xem con với ba giống nhau thế này, ông ấy chính là ba của con mà !”
Vẫn luôn không nói lời nào, Thịnh Thế Hùng nghe thấy đứa nhỏ nhà mình bảo vệ mình như vậy, trong lòng ấm áp, trực tiếp cúi đầu hôn một cái lên trán đứa nhỏ.
Lý Triều Kha ngạc nhiên đến ngây ngẩn cả người: “Anh mau trả con trai lại cho tôi !”
“Cô làm sao chứng minh được đây là con trai của cô?” Thịnh Thế Hùng cong môi.
Lý Triều Kha sửng sốt: “Nó chính là con trai tôi, chẳng cần phải chứng minh gì hết !”
Khóe môi Thịnh Thế Hùng cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý, anh hơi hơi nâng cao giọng hô: “Trương Tùng Bách.”
Thật sự không kìm được tò mò mà nghe lén góc tường, đột nhiên lại bị điểm tên, Trương Tùng Bách sợ đến cả người run lên cầm cập, nhưng sếp đã gọi không thể trốn tránh, chỉ đành bước đến trước cửa, cung kính hô: “sếp.”
“Dẫn đứa nhỏ ra cửa chơi một lát, tôi có chút chuyện cần nói với mẹ đứa nhỏ.” Thịnh Thế Hùng nói xong, nhẹ nhàng vỗ một cái vào mông đứa nhỏ.
Lý Triều Kha chắn trước cửa không nhường đường: “Nó là con trai tôi, các người ai cũng đừng hòng mang được nó đi !”
Thịnh Thế Hùng vứt cho Trương Tùng Bách một ánh mắt: “Cậu đưa con trai tôi sang căn hộ kế bên chơi đi.”
“Vâng.” Trương Tùng Bách vội vàng ôm đứa nhỏ rời đi.
Lý Triều Kha muốn đuổi theo, đứa nhỏ nằm trong tay người khác, cô không yên tâm cho được, nhưng mà cánh tay lại bị Thịnh Thế Hùng túm chặt, người đàn ông kia ghé sát tai cô, dùng âm điệu trầm thấp nói: “Không có hạt giống của tôi, cô cho rằng mình có thể sinh ra được một đứa con trai thông minh ưu tú như thế sao?”
Lý Triều Kha nhất thời như bị sét đánh.
Anh ta nói gì cơ?
Cái gì mà hạt giống cơ?
Lẽ nào……
Người năm năm trước ngủ với cô, chính là anh ta?
Đôi mắt thâm thúy của Thịnh Thế Hùng đảo qua gương mặt tái nhợt của Lý Triều Kha, vươn tay ném cho cô một bản báo cáo giám định.
“Này cô, đến hạt giống của tôi cũng dám trộm, cô thật đúng là khiến người phải rửa mắt mà nhìn đấy.”
Cả người Lý Triều Kha đều đang run rẩy, cô lật báo cáo giám định lên, trông thấy khả năng hai người có quan hệ huyết thống về mặt sinh học là 99,9999%, cô hít thở gấp gáp, tim đập như trống, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt: “Là anh !”
“Buổi tối năm năm trước, người đàn ông đó, là anh !”
Đôi môi mỏng của Thịnh Thế Hùng khẽ mấp máy: “Thật không thể tin được đúng không. Cũng phải, dù sao nếu không phải năm đó tôi bị người gài bẫy, thì cô cho rằng mình có cơ hội được ngủ với tôi sao?”
“Im miệng !”
Lý Triều Kha cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Cô sắp phát điên rồi.
Cả người cô đều chìm trong hỗn loạn.
Người đàn ông thần bí năm năm trước đã cướp đi sự trong sạch của cô, còn khiến cô có con, thế mà lại là cái tên chết tiệt trước mặt !
Lý Triều Kha váng đầu hoa mắt, tức đến nhịn không được giơ tay, nện vào ngực người đàn ông kia: “Anh là đồ chết tiệt ! Mặt người dạ thú, đồ không biết xấu hổ !”
Thịnh Thế Hùng một phát đã tóm được tay cô, khí thế khiếp người: “Này cô, dừng cái trò hề lạt mềm buộc chặt của cô lại đi, tôi xem đủ rồi. Nếu đã có kết quả giám định rồi, thì cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi sẽ lập tức đưa con trai trở về nhà họ Thịnh nhận tổ quy tông, cô muốn bao nhiêu tiền, tôi đều sẽ chuẩn bị đủ cho cô.”
Lý Triều Kha bị mấy lời này của anh làm cho tức đến đỏ bừng mặt mũi: “Ai mà thèm chỗ tiền dơ bẩn của anh chứ, bây giờ anh lập tức cút ra ngoài cho tôi, con trai là của một mình tôi, không có chút xíu quan hệ gì với anh hết !”
Sắc mặt Thịnh Thế Hùng tái mét, lạnh giọng nói: “Nhân lúc tôi còn chưa truy cứu chuyện năm năm trước, cô nên thấy tốt liền thu đi. Đứa nhỏ là con trai tôi, nhất định phải đi theo tôi.”
Lý Triều Kha kinh ngạc.
Sao anh ta có thể đánh đòn phủ đầu, chơi trò qua cầu rút ván mà vẫn còn một bộ lý lẽ ngay thẳng như vậy được chứ?
Con trai là do cô khổ sở mang thai, sinh ra, nuôi dưỡng đến giờ.
Là mệnh của cô.
Anh ta thế mà lại vọng tưởng dùng mấy đồng tiền dơ bẩn, cướp đi tâm can bé cưng của cô sao?
“Ba ơi, mẹ ơi……”
Lúc này đứa nhỏ lại từ phòng ngủ chạy ra, hai mắt đỏ hồng, giọng nói tràn đầy ủy khuất: “Hai người đừng cãi nhau nữa được không, con muốn cùng ba cùng mẹ, một nhà ba người sống vui vẻ bên nhau mà.”
“Ông ta căn bản không phải là ba của con, con không có ba ! Con trở về phòng đi.” Lý Triều Kha tức giận nói.
Thịnh Thế Hùng nhớ lại bộ dạng đáng thương của đứa nhỏ khi ôm mình nói nó không có ba, tim một trận đau nhói, ánh mắt nhìn Lý Triều Kha càng lạnh hơn mấy phần.
“Nó không có ba, vậy cô sinh sản vô tính à?”
Lý Triều Kha giật mình, phản ứng đầu tiên là đi đến bịt tai đứa nhỏ, điên rồi điên rồi, người đàn ông này vì muốn cướp con trai từ tay cô, mà đến mấy lời này cũng dám nói ra miệng !
“Cô yên tâm, con trai tôi không yếu ớt thế đâu.”
Thịnh Thế Hùng ngồi xổm xuống, để tầm mắt ngang bằng với đứa nhỏ, giọng điệu nhất thời chuyển thành dịu dàng: “Con có biết con được sinh ra như thế nào không?”
Khuôn mặt xinh xắn của đứa nhỏ hơi hơi nhăn lại, sau đó vỗ bàn tay nhỏ, nói: “Con biết ! Trong phim hoạt hình có nói, chính là ba mẹ ngủ cùng nhau, sau đó liền sinh ra con.”
Thịnh Thế Hùng nở nụ cười đắc ý, nhìn về phía Lý Triều Kha, nhướn mày: “Đạo lý đến đứa nhỏ bốn tuổi còn hiểu được, cô không lẽ lại không biết?”
Lý Triều Kha: “……”
Thịnh Thế Hùng ôm đứa nhỏ lên: “Con trai ngoan, có muốn đi xem biệt thự lớn của ba, ăn tôm hùm không?”
“Muốn ạ !”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!