CHƯƠNG 13: TIẾP XÚC THÂN MẬT
Thịnh Thế Hùng nở nụ cười dịu dàng với đứa nhỏ, nói: “Nếu như mẹ không muốn đi, thì chúng ta không nên ép mẹ, vừa hay ba cũng có rất nhiều lời muốn nói với con trai bé cưng nha.”
Đứa nhỏ lập tức gật đầu, nói: “Con cũng có rất nhiều lời muốn nói với ba.”
Một lát sau, lại bổ sung thêm một câu: “Mẹ cũng thế.”
Lý Triều Kha thầm phỉ nhổ trong lòng: Quỷ mới có lời muốn nói với anh ta ấy !
Nhưng mà nhìn đứa nhỏ rúc trong lòng người đàn ông kia, cười đến mặt nhỏ đều muốn nở hoa, hai người cha hiền con thảo, một bộ hòa hợp mỹ mãn, thật giống như đại đa số những gia đình hoàn chỉnh hạnh phúc khác.
Lý Triều Kha không có cách nào, chỉ có thể thay quần áo, theo Thịnh Thế Hùng lên xe, trong lòng hỗn loạn như ma.
Đứa nhỏ suốt cả quãng đường đều ngồi trong lòng Thịnh Thế Hùng, hai người châu đầu ghé tai, chuyện trò vui vẻ.
Lý Triều Kha nhìn mà càng thêm dằn vặt trong lòng.
Xe đã đến nơi cần đến.
Thấy rõ căn biệt thự siêu sang trọng phía trước, đồng tử Lý Triều Kha co rút một trận, cô lập tức phẫn nộ trừng người đàn ông trước mặt.
Là anh ta?
Lại là anh ta?
Năm năm trước, năm năm sau, cả hai lần cô đều rơi vào trong tay anh ta sao?
Thịnh Thế Hùng đối diện ánh mắt tràn đầy ngờ vực xen lẫn tức giận của cô, lại chỉ nhàn nhạt nói: “Yên tâm, tôi không có hứng thứ với cô đâu. Năm đó, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Nói xong, đôi môi mỏng của anh nhếch lên thành một nụ cười trào phúng, dùng âm điệu chỉ hai người mới có thể nghe được nói: “Cái chuyện bị trộm hạt giống này, tôi sẽ không để nó xảy ra lần thứ hai đâu.”
Lý Triều Kha: “Có cần mặt mũi không thế !”
Vừa bước vào biệt thự, đứa nhỏ đã hưng phấn chạy khắp xung quanh thám hiểm.
“Woa, cái bể cá này to thật đấy, đẹp thật đấy, còn có cả cá nhỏ xấu xí nè !”
“Đây là cái gì thế ạ, con chưa từng trông thấy bao giờ.”
“Ba ơi nhà của ba to thật, đẹp thật đấy.”
Thịnh Thế Hùng tiến lên trước, kéo ngăn kéo bàn trà bằng gỗ lim ra, dùng giọng trìu mến gọi đứa nhỏ lại: “Con trai, lại đây, trong này có đồ ăn ngon nè, đều là của con đấy.”
“Cái gói tròn tròn to to này con từng thấy bạn cùng lớp ăn rồi, ồ, kẹo sữa này mẹ cũng từng cho con ăn đó, ngon cực kỳ luôn, còn cái này nữa, woa……”
Đứa nhỏ rốt cuộc vẫn là con nít, thấy đồ ăn vặt liền thèm không chịu được.
Thịnh Thế Hùng xoa xoa đầu đứa nhỏ, hai mắt tràn đầy từ ái: “Con trai, sau này con ở cùng với ba nhé, con muốn ăn cái gì, ba đều mua cho con.”
“Được ạ.”
Đứa nhỏ gật đầu như gà mổ thóc, hướng ánh mắt về phía Lý Triều Kha.
Trong mắt là vui sướng, là tranh công.
Mẹ mau xem nè, con đã giúp mẹ tìm được ba rồi đấy, ba vừa đẹp trai vừa có tiền, còn rất tốt với chúng ta nữa. Sau này sẽ không còn ai có thể bắt nạt chúng ta được nữa rồi.
Lý Triều Kha đối diện với đứa nhỏ, cảm xúc trong lòng hỗn loạn, cả đống tiếng chửi thề muốn tuôn ra khỏi miệng, nhưng lại sợ dạy hư con trai, chỉ có thể nhịn xuống, khuôn mặt nín đến hết đỏ lại xanh.
Tâm tình Thịnh Thế Hùng lúc này lại hết sức sung sướng.
Con trai thân cận với mình như vậy, khiến anh gấp không chờ được muốn đoạt quyền nuôi dưỡng con trai vào tay.
Anh vươn tay xé hết vỏ đống đồ ăn vặt cho con trai, lại bật tivi lên, mềm giọng nói: “Con trai, con ngoan ngoãn ngồi đây ăn đồ ăn vặt xem hoạt hình nhé, ba mẹ vào phòng ngủ có vài chuyện cần nói.”
“Vâng vâng !”
Đứa nhỏ dùng sức gật đầu, lại nghiêm túc chúc phúc: “Vậy ba phải dịu dàng với mẹ đấy nhé. Chúng ta chính là người một nhà tương thân tương ái đó, ba có biết không?”
“Uh, ba biết rồi.”
Thịnh Thế Hùng mỉm cười gật đầu, lúc nâng mắt nhìn về phía Lý Triều Kha, ánh mắt lại lạnh xuống mấy phần.
Lý Triều Kha vừa hay cũng muốn làm rõ vấn đề chủ quyền với Thịnh Thế Hùng, cô đi đến ôm đứa nhỏ vào lòng, hôn mấy cái, tràn đầy tình cảm: “Con trai ngoan, mẹ nhất định sẽ không để bất cứ ai tách chúng ta ra đâu.”
Đứa nhỏ hiểu sai ý của mẹ, dùng sức gật đầu, nói: “Mẹ nói rất đúng, bất cứ ai cũng đừng hòng chia tách một nhà ba người chúng ta !”
Lý Triều Kha: “……”
Cô thở dài một tiếng trong lòng, con trai còn quá nhỏ, vẫn chưa thể hiểu được.
Cô thẳng người dậy đi vào phòng ngủ, đứng quay lưng về phía cửa, cảm xúc phức tạp. Rất nhanh, từ phía sau đã truyền tới tiếng bước chân.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng, ngột ngạt, áp bách.
Thậm chí nguy hiểm.
Lý Triều Kha vô thức siết chặt nắm tay, rõ ràng không đủ hơi sức nhưng vẫn cố dùng giọng cường thế nói: “Con trai là của một mình tôi, cho dù có là hạt giống của anh đi nữa, thì anh nhiều nhất cũng chỉ có thể thi thoảng gặp con dưới sự đồng ý của tôi thôi, cái khác nghĩ cũng đừng nghĩ !”
Thịnh Thế Hùng ngược lại rất thoải mái, anh bước từng bước tới trước mặt Lý Triều Kha, dùng thần thái vương giả liếc nhìn cô: “Nếu cô đã biết đó là hạt giống của tôi, thì cô cũng nên rõ ràng, hạt giống của Thịnh Thế Hùng tôi, tuyệt đối không thể để một người mẹ như cô nuôi dạy được.”
Nếu chuyện xảy ra năm năm trước và chuyện xảy ra năm năm sau, đều là do cô ta bị gài bẫy, vậy chỉ có thể chứng minh chỉ số thông minh của cô ta không đạt tiêu chuẩn, thủ đoạn không đủ tàn nhẫn thôi, con trai anh để cho cô ta nuôi dưỡng, há chẳng phải cũng sẽ biến thành kẻ đáng thương người người đều có thể gây khó dễ hay sao?
Còn nếu là cô ta chủ động, vậy thì người phụ nữ này cũng quá tùy tiện đó, tuổi mới bao nhiêu đã chơi tình một đêm rồi, tác phong không đoan chính, sẽ có ảnh hưởng không tốt tới sự phát triển của con trai anh.
Tóm lại, con trai anh, phải do anh nuôi dưỡng !
Lý Triều Kha ngẩng đầu, nói; “Tôi có thế nào cũng không đến phiên anh dạy dỗ ! Con trai tôi tên là Lý Tuấn Kiệt, nó chẳng có chút xíu quan hệ gì với Thịnh Thế Hùng anh hết !”
“Bây giờ cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu giao quyền nuôi dưỡng con trai ra, cô cứ tùy tiện điền một con số đi.” Thịnh Thế Hùng rút một tờ chi phiếu trống ra, đưa cho Lý Triều Kha.
Lý Triều Kha sắp bị chọc tức chết rồi, gần như không thể khống chế được bản thân mà hét lên: “Tên chết tiệt nhà anh, anh tưởng rằng có tiền là có thể muốn gì cũng được chắc ! Tôi cho anh biết, con trai là của tôi, anh tốt nhất là cách xa nó ra một chút.”
Chỉ trách cô mắt bị mù, còn nghĩ hai người rốt cuộc cũng là ba con, để bọn họ gặp nhau, cũng coi như là một sự bù đắp cho con trai.
Bây giờ xem ra, cô đã hoàn toàn sai lầm rồi.
Thịnh Thế Hùng nheo nheo mắt, người phụ nữ này có vẻ còn quật cường khó giải quyết hơn những gì anh tưởng tượng, anh hừ lạnh một tiếng: “Nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể nhờ đến pháp luật giải quyết thôi. Tin tôi đi, đoàn luật sư của tôi sẽ cho cô biết, ai mới có tư cách nuôi con hơn.”
Lý Triều Kha mở to hai mắt.
Người đàn ông này vậy mà lại uy hiếp cô à?
Hơn nữa còn trực tiếp dùng đến quyền thế của mình để uy hiếp, ép buộc cô phải khuất phục nữa chứ. Dẫu sao nếu thật kiện ra tòa, cô chắc chắn sẽ thua đến không còn manh giáp thôi.
Nhưng trông thấy bộ dạng đắc ý tự mãn của người đàn ông kia, Lý Triều Kha lại cắn cắn môi, ưỡn ngực nói: “Kiện thì kiện, tôi không tin trên đời này không còn pháp luật nữa !”
Tuy nói như vậy, nhưng nghĩ đến việc ra tòa rất có thể sẽ bị xử thua, hốc mắt Lý Triều Kha lại đỏ lên.
Thịnh Thế Hùng không thể nhìn nổi nhất là nước mắt của phụ nữ, có chút bực bội quay người: “Nếu như cô đã cố chấp như vậy, thì tùy cô, dù sao chuyện đứa nhỏ, tôi đã quyết định rồi.”