CHƯƠNG 24: ANH GIÚP CÔ TĂNG THỂ DIỆN
Lý Triều Kha sớm đã phòng bị, nghe thấy tiếng bước chân của Triệu Đức Tân, thân thể nhanh chóng tránh ra, mặt mũi tràn đầy vẻ chán ghét: “Đừng chạm vào tôi, cút xa một chút cho tôi!”
Hứa Vũ Liên bị sợ ngây người, đây là có chuyện gì? Người đàn ông này là ai? Anh ta có quan hệ gì với Lý Triều Kha?
Hứa Vũ Liên liều mạng nháy mắt với Thanh Bảo, muốn trao đổi thông tin một chút, nhưng Thanh Bảo cũng lắc đầu không nhận ra Triệu Đức Tân.
“Tôi cảm thấy quan hệ giữa bọn họ không đơn giản, hay là chúng ta đi sang bên cạnh để bọn họ giải quyết vấn đề!” Hứa Vũ Liên đề nghị.
Thanh Bảo suy nghĩ một lát, không yên tâm nói: “Chúng ta hãy đứng cách đó một khoảng nhất định đi, tôi thấy chị Kha rất hận người đàn ông này!”
“Ừm, nói có lý.”
Triệu Đức Tân bị Lý Triều Kha quát lớn một câu như vậy thì nổi giận, nhưng ánh mắt đảo qua thân thể lung linh tinh tế của Lý Triều Kha, khóe miệng lập tức kéo ra một vòng ý cười: “Triều Kha, những năm này, em sống tốt chứ?”
“Tôi vẫn luôn mong nhớ em!”
Lý Triều Kha bị những lời dối trá của anh ta làm cho buồn nôn, cơm cũng không có tâm trạng muốn ăn, trực tiếp lấy chìa khóa xe trong túi ra, ấn mở cửa xe.
Cô chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này.
Hứa Vũ Liên nhanh chóng kéo Thanh Bảo chạy tới: “Nhanh lên, hình như Triều Kha muốn rời đi!”
Hai người đi qua bên cạnh Triệu Đức Tân đang trợn mắt há mồm, Hứa Vũ Liên hừ một ngụm với anh ta: “Cặn bã!”
Triệu Đức Tân không quan tâm đến việc phản kích, hai mắt anh ta đang thất thần nhìn chiếc xe thể thao sang trọng bên cạnh Lý Triều Kha, nhìn cô ưỡn lưng thẳng tắp, cái cổ ưu mỹ thon dài, giống như một công chúa thuần chính mang dòng máu cổ đại.
Trong lòng anh ta bỗng nhiên sinh ra một cảm giác cực kỳ không cam lòng.
Hối hận năm đó đã không chiếm hữu Lý Triều Kha.
Lý Triều Kha phóng xe rất nhanh, sắc mặt cô rất khó coi.
Qua một lúc lâu, Hứa Vũ Liên mới dám nhỏ giọng hỏi: “Triều Kha, vừa rồi người kia là…”
“Chồng cũ.”
Lý Triều Kha cũng không giấu diếm, nhưng giọng điệu lại mang theo một vòng sát khí.
Hứa Vũ Liên nghe vậy lập tức lên án mạnh mẽ: “Dáng dấp dạng chó hình người, nhìn thôi là biết không phải thứ gì tốt đẹp. Cô không nhìn thấy vừa rồi lúc anh ta nhìn thấy cô đi lên chiếc xe sang trọng này, hai mắt anh ta đều phát sáng lên!”
Lý Triều Kha cười lạnh.
Triệu Đức Tân là dạng người gì, năm năm trước cô đã từng được lĩnh giáo.
Chỉ là không ngờ, sau năm năm, anh ta lại càng vô liêm sỉ.
“Triều Kha, cô đừng buồn, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi. Dù sao hôm nay để tên tra nam đó nhìn thấy cô lái chiếc xe tốt như vậy, cũng đủ để anh ta đỏ mắt khó chịu một khoảng thời gian!”
“Triều Kha của chúng ta, vừa xinh đẹp lại còn thông minh, rời xa anh ta, sau này những ngày tốt đẹp vẫn còn đang chờ đón ở phía trước!” Hứa Vũ Liên cười nói.
Lý Triều Kha cười khổ, ánh mắt đảo qua vô lăng xe, trong đầu hiện lên vẻ mặt anh tuấn và đạm mạc của Thịnh Thế Hùng.
Đúng nha, dựa vào hào quang của anh ta, mình ở trước mặt Triệu Đức Tân, cũng không được coi là quá mất mặt.
Nhưng cũng tiếc, anh đến là để giành con trai với cô.
Lý Triều Kha lái xe đưa hai người đi đến một nhà hàng khác và ăn ở Quán lẩu Đỉnh Thiên.
Vì gặp mặt Triệu Đức Tân khiến năng lượng trong người Lý Triều Kha suy giảm rất nhiều, công việc buổi chiều cũng không quá thuận lợi, tiến độ hoàn thành của bộ lễ phục còn lâu mới đạt được mong đợi.
“Triều Kha, hay là để ngày mai làm tiếp đi?” Hứa Vũ Liên ngáp một cái nhỏ giọng đề nghị.
Lý Triều Kha nhíu chặt lông mày: “Cô và Thanh Bảo tan ca trước đi, tôi xem qua một chút!”
Thanh Bảo lắc đầu nói: “Không, chị Kha, em cũng ở lại cùng chị!”
Hứa Vũ Liên thực sự gánh không được, do dự một chút, cầm túi xách lên và nói: “Vậy hai người cũng về sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai tôi lại tiếp tục đến giúp đỡ!”
“Được rồi, trên đường chú ý an toàn.”
Hai tay Lý Triều Kha vuốt ve sợi tổng hợp cao cấp trong tay, tự hỏi làm thế nào mới khiến cho bộ lễ phục dát kim cương lớn nhưng tổng thể vẫn hài hòa, và không bị lấn át người mặc.
Hồ Vy Vy không hiểu về thiết kế, không hiểu nguyên lý mỹ học, có thể đưa ra ý kiến hồ đồ.
Nhưng cô là người dốc lòng muốn trở thành nhà thiết kế hàng đầu, cô nhất định phải quý danh tiếng của mình, nghiêm túc đối với mỗi một tác phẩm của mình. Cho dù người đưa ra tác phẩm này có phẩm đức thấp, là kẻ thù của cô.
“Khiêu vũ cùng tôi đi, Lolita, màu trắng…”
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Lý Triều Kha ấn kết nối, đầu kia lập tức truyền đến thanh âm non nớt của cậu bé: “Mẹ, sao mẹ vẫn chưa về nhà vậy, con và ba đang đợi mẹ về ăn cơm!”
“Kiệt ngoan nha, con và ba ăn cơm trước, công ty mẹ có chút việc, muộn…”
Lý Triều Kha vẫn chưa kịp nói xong, đầu dây bên kia đã truyền đế giọng nói lạnh lẽo trầm thấp: “Lái xe đã đến, cô xuống thẳng dưới lầu là được!”
Lý Triều Kha sửng sốt: “Tôi…”
“Nếu như cô chính là một người mẹ như vậy, tôi sẽ nói rõ sự thật với quan tòa!”
Tít.”
Điện thoại dập máy.
Lý Triều Kha cầm di động, nhớ tới vẻ mặt của cậu bé, tâm trạng nặng nề.
Thanh Bảo biết Lý Tuấn Kiệt nhớ mẹ, cũng lập tức phối hợp ngáp một cái và nói: “chị Kha, em buồn ngủ quá, chúng ta có thể tan ca không?”
Lý Triều Kha hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Ừm, chúng ta tan ca đi.”
Lái xe quả nhiên đã đợi ở dưới lầu công ty.
Lý Triều Kha vừa đi ra đã thấy một chiếc siêu xe sang trọng giống như hạc giữa bầy gà ở đó.
Lái xe đứng nghiêm, thấy cô, vẻ mặt tươi cười mở cửa xe, cung kính nói: “Mời ngài lên xe, cậu Thịnh phải tôi đến đón ngài trở về nhà!”
“Cám ơn.”
Lý Triều Kha lên xe.
Thật ra cô cũng không muốn về biệt thự của Thịnh Thế Hùng, mối quan hệ giữa bọn họ rất kỳ lạ, cô ở trước mặt anh sẽ không cảm thấy thoải mái. Nhưng hôm nay cậu bé nhất định phải nhận người cha ruột này, cô cũng không ép bọn họ tách ra được, càng không làm được việc chủ động rời đi.
Vậy nên, nhà của Thịnh Thế Hùng, cho dù thế nào cô cũng chắc chắn phải ở lại.
Từ khi cậu bé tiến vào biệt thự, Thịnh Thế Hùng đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để trùng tu lại một lượt căn biệt thự, đủ các loại ánh đèn, không thua gì so với trung tâm thành phố, càng về khuya, đom đóm lại tập trung tới.
Cả tòa biệt thự được tôn lên giống tiên cảnh ở nhân gian.
Lý Triều Kha vừa cảm thán phong cảnh thật đẹp, vừa cảm thán Thịnh Thế Hùng tiền nhiều như vậy mình phải làm thế nào để giữ được con trai, đột nhiên tài xế dừng xe lại, cậu bé nhào tới kéo cửa xe trước tiên.
Lý Triều Kha cẩn thận mở cửa xe ra, cố sức bế cậu bé lên, cười nói: “Hôm nay chơi thế nào?”
“Chơi với ba rất vui vẻ, ba và con chia sẻ rất nhiều bí mật nhỏ, đáng tiếc là mẹ không ở đây, nếu không một nhà ba người chúng ta với nhau mới thật sự là niềm vui gia đình.”
Lý Triều Kha ngẩng đầu nhìn về phía bậc thang, Thịnh Thế Hùng đứng thẳng người, một bộ quần áo màu xám bình thường, ống tay áo thêu màu hồng, kiểu dáng và cách cắt mày nhìn qua đều bất phàm, nhưng trong đầu Lý Triều Kha lại không tìm thấy thương hiệu tương ứng của nó.
Tuy nhiên, bộ trang phục này mặc trên người Thịnh Thế Hùng, thật sự thân hình và khí chất của anh lại càng được tăng thêm.
Khiến cả người anh càng thêm anh tuấn mê người.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!