CHƯƠNG 26: NGƯỜI THEO ĐUỔI MẸ RẤT NHIỀU
Là một sợi dây chuyền kim cương xinh đẹp và quý báu.
Độ sáng của kim cương có thể làm mù con mắt của cô.
Lý Triều Kha nhanh chóng đóng cái hộp gấm lại, nhét vào trong tay của cậu bé: “Con đi trả cho anh ta đi, mẹ không cần đâu.”
“Nhưng mà mẹ ơi, đây là món quà ba đặc biệt chọn cho mẹ mà, ba nói là mẹ đeo lên chắc chắn rất xinh đẹp, con cũng cho rằng như vậy. Mẹ ơi, mẹ đeo lên nhìn thử một chút đi.”
Cậu bé không chịu bỏ cuộc.
Nhìn thấy ba nỗ lực vì mẹ, cậu bé rất vui mừng.
Cậu bé mở cái hộp gấm lấy sợi dây chuyền rồi bò lên đầu gối của Lý Triều Kha ngồi xuống, cố gắng nâng cánh tay lên muốn đeo dây chuyền cho mẹ.
Lý Triều Kha lo lắng cậu bé không giữ được thăng bằng sẽ ngã sấp xuống, đành phải cúi đầu xuống phối hợp với cậu bé.
“Để tự mẹ mang cho, chỉ đeo lên cho con nhìn một chút thôi đó nha.”
Một món quà quý giá như vậy, cô tuyệt đối không thể nhận được, ai biết rằng có phải là Thịnh Thế Hùng lấy sợi dây chuyền này để thử nghiệm cô có phải là một cô gái ham mê giàu có hay không, kẻo sau này lúc gặp nhau ở tòa án sẽ trở thành chứng cứ gây bất lợi cho cô, cướp đi quyền nuôi dưỡng con trai của cô.
Vừa mới đi đến cửa, đưa tay chuẩn bị đẩy cửa ra, Thịnh Thế Hùng lại bị cảnh tượng trong phòng làm cho kinh ngạc.
Sợi dây chuyền kim cương đeo trên cổ của cô vậy mà lại còn lộ ra vẻ xinh đẹp thanh thoát hơn là được đặt ở trong tủ trưng bày, mặt dây chuyền hình trái tim hơi dài, vừa lọt thỏm vào trong khe rảnh tuyết trắng…
Thịnh Thế Hùng sa sầm mặt, quả nhiên là một người phụ nữ không an phận mà.
Bất cứ lúc nào, ở đâu đi nữa cũng sẽ làm tốt chuẩn bị quyến rũ người khác.
Thịnh Thế Hùng quay đầu lại đi xuống lầu.
Rất nhanh, quản gia đi lên mời Lý Triều Kha và cậu bé đi xuống lầu dùng bữa tối.
Lý Triều Kha đưa tay gỡ sợi dây chuyền ở trên cổ xuống, cẩn thận từng li từng tí bỏ lại vào trong hộp gấm, đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt của cậu bé: “Tối nay tắm rửa xong xuôi, mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe, có được không nào.”
“Vâng ạ, để ba nghe chuyện cổ tích cùng con luôn, một nhà ba người phải hoàn chỉnh.” cậu bé lại nói khẩu hiệu của mình ra.
Lý Triều Kha có chút bất đắc dĩ sờ lên đầu của cậu bé, ôm lấy cậu bé đi ra ngoài.
cậu bé càng ngày càng lớn lên, giống như là nấm mọc, nhổ giò, sinh trưởng điên cuồng.
Cô sợ là mình không nắm chắc cơ hội, ôm nhiều thêm một cái, sau này có muốn ôm cũng không thể ôm được nữa.
Ở dưới lầu, Thịnh Thế Hùng đã ngồi ngay ngắn trên anh bàn ăn.
Anh là một người rất chú trọng lễ nghi trên bàn ăn, mọi người đều ngồi vào bàn rồi thì mới bắt đầu động đũa.
Lý Triều Kha nhớ đến những lời lúc nãy anh vừa nói, nhịn không được ném một ánh mắt ai oán nhìn về phía anh, nhưng mà Thịnh Thế Hùng căn bản cũng không nhìn cô, dường như là xem cô như không khí.
“Kiệt, đây là tôm mà con thích ăn nhất.”
Lý Triều Kha lột một con tôm bỏ vào trong chén của cậu bé, cười híp mắt với cậu bé rồi nói.
“Con cảm ơn mẹ ạ.” Giọng nói của cậu bé tỏ rõ vui sướng, sử dụng cái thìa ở trong tay rất thành thạo, sau đó con tôm dễ dàng đút vào trong miệng của mình.
Tướng ăn của thằng bé rất đáng yêu, lại say sưa ngon làm.
Lúc đầu Thịnh Thế Hùng có khẩu vị không tốt lắm cũng được cậu bé kéo lên theo, ăn cơm tối nhiều hơn gấp đôi bình thường.
Ăn nhiều thì cần phải làm một vài chuyện tiêu hao thể lực.
Nhưng mà sau bữa ăn quá no bụng, vận động dữ dội đối với thân thể cũng không tốt, Thịnh Thế Hùng đề nghị với cậu bé cùng nhau đi tản bộ trong vườn hoa.
cậu bé lập tức đồng ý ngay, nhưng mà cũng đưa ra yêu cầu: “Một nhà ba người chúng ta cùng nhau đi tản bộ đi ạ.”
Lý Triều Kha: “…”
Cứu mạng với, cô không muốn phải đi bộ với người nào đó đâu.
Nhưng mà cuối cùng suy nghĩ cá nhân không thể thắng tâm lý của con trai yêu.
Lý Triều Kha bị ép phải bày ra vẻ mặt tươi cười, cùng với Thịnh Thế Hùng, mỗi người nắm một cái tay của con trai chậm rãi dạo bước xung quanh biệt thự.
“Hoa này là hoa gì vậy, thật là đẹp quá đi, đây là lần đầu tiên con nhìn thấy đó.”
Đi ngang qua một khu vườn rộng lớn được cắt tỉa cẩn thận, ba người đi đến đến một bồn hoa, cậu bé lập tức bị những bông hoa tươi đang nở rộ hấp dẫn ánh mắt.
Lý Triều Kha nhìn sang, cũng rất là kinh ngạc.
Là hoa đế vương và hoa công chúa.
Hai loại hoa này trên thị trường có giá cả vô cùng đắt đỏ, cách nuôi dưỡng nó cũng rất phiền phức.
Lý Triều Kha không có nhiều tâm tư, con trai có nghi vấn, đúng lúc cô cũng biết, vậy thì đương nhiên là cô sẽ nói ra hết toàn bộ, nghiêm túc phổ cập kiến thức. Dù sao thì trong cái nhìn của Lý Triều Kha, cho dù là kiến thức gì nó cũng đều có ý nghĩa.
Nhưng mà lọt vào trong tai của Thịnh Thế Hùng cũng không phải là chuyện như vậy.
Người phụ nữ này nói đến hoa tươi thì đạo lý rõ ràng, xem ra là ở nước ngoài đẩy đưa với đàn ông không ít, nhận hoa của đàn ông.
Lý Triều Kha vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy ánh mắt âm u của Thịnh Thế Hùng giống như là cô thiếu anh mấy tỷ, trong lòng của cô cũng rất khó chịu, lập tức di chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Ai mà thèm nhìn mặt gương mặt lạnh lùng đâu chứ.
Vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn đáng yêu của con trai đẹp hơn, chạm vào cảm xúc cũng dễ chịu hơn nữa.
Lý Triều Kha đưa tay kéo cậu bé, trong lòng thật sự rất vui vẻ, lại chạm rồi lại hôn con trai một ngụm.
Mà tất cả những thứ này rơi vào trong mắt của Thịnh Thế Hùng, tất cả đều biến thành là cô đang khoe khoang.
Anh nhướng mày trực tiếp cầm một tay của cậu bé kẹp vào trong khuỷu tay của mình, nhanh chân đi trở về: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, phải trở về tắm một cái rồi đi ngủ.”
cậu bé: “…” Ba đang coi cậu bé là một công cụ người đó à.
Con trai ở trong tay bị người khác trực tiếp cướp đi công khai như thế, trong lòng của Lý Triều Kha cũng không có cách nào hình dung được, cô đứng ngốc tại chỗ một hồi lâu, ánh mắt rơi vào hoa công chúa ở trong bồn hoa, trong đầu nhớ đến một gương mặt buồn nôn.
Cô nhớ lại đã từng có người mang theo một bó hoa công chúa rất to tặng cho cô vào ngày sinh nhật của cô, nói là từ nay về sau anh sẽ xem cô như là công chúa mà chiều chuộng.
Cô tin vào cái miệng của anh ta, tin chuyện ma quỷ của anh ta, sau này lại để cho mình không thể ngóc đầu lên nổi.
Gió nổi lên có chút se lạnh.
Lý Triều Kha kéo chặt quần áo của mình đi vào trong nhà.
Ở trong phòng tắm.
Hai ba con đang chơi bong bóng xà phòng lung tung hết lên.
cậu bé thổi ra một cái bong bóng thật là lớn đặt lên trên bụng của Thịnh Thế Hùng: “Ba ơi, ba nhìn xem ba cũng mang thai rồi này.”
Thịnh Thế Hùng nhẹ nhàng vuốt ve cái mũi của cậu bé, dịu dàng nói: “Mẹ mang thai sinh ra con có phải là rất mệt mỏi không?”
“Đúng vậy đó ạ, nhưng mà mẹ của con rất kiên cường, cho dù mẹ có mệt mỏi thì cũng sẽ không nói với con. Cho nên ba ơi, ba nhất định phải chiều chuộng mẹ cho thật tốt, ba có biết chưa?” cậu bé lại bắt đầu nghiêm túc giảng dạy.
Thịnh Thế Hùng nhẹ gật đầu, cầm lấy vòi hoa sen xả nước cho cậu bé, còn hỏi thăm bâng quơ: “Vậy bọn con ở nước ngoài có chú có bác nào giúp đỡ hai người không?”
“Chú với bác ấy ạ?” cậu bé nhíu mày suy nghĩ, sau đó bừng tĩnhnhuw ngộ ra, nở một nụ cười gian xảo.
Thịnh Thế Hùng phát hiện cậu bé thật sự giống mình cực kỳ luôn, thông minh, phản ứng nhanh, lại biết nói chuyện.
Quả nhiên là cậu bé dùng một câu nói toạc ra tâm tư của Thịnh Thế Hùng: “Ba ơi, có phải là ba muốn hỏi có người nào theo đuổi mẹ không có đúng không ạ?”
“Có à?” Thịnh Thế Hùng mang theo một nụ cười ngượng ngùng, vẫn dùng giọng điệu rất bình thường mà hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!