CHƯƠNG 30: CHUYỆN RIÊNG CỦA TÔI
“Em có thể có chuyện gì giấu giếm anh đâu chứ.” Hồ Vy Vy cứng cổ đáp lời lại.
Suy nghĩ của cô ta di chuyển cũng nhanh, lập tức cảm thấy Triệu Đức Tân không thích hợp, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Em thấy là anh có chuyện gì giấu diếm em thì có, ngày hôm qua sau khi anh về nhà anh vẫn cứ luôn trầm mặc giống như là ai thiếu tiền anh vậy đó, em còn chưa có nói anh đâu, bây giờ anh còn muốn đánh đòn phủ đầu em nữa à?”
Hai mắt Triệu Đức Tân nhìn chăm chú ra phía trước, giọng nói trầm thấp: “Ngày hôm qua anh gặp cô ấy ở bãi đỗ xe của cửa hàng.”
“Cô ấy?”
Hồ Vy Vy xoay cái gương nhỏ ở phía trước bên ghế phụ, lấy son môi sanit laurent ra thoa lên, nghe vậy thì nhíu mày ngạc nhiên nói: “Cô ấy nào?”
Triệu Đức Tân quét mắt nhìn Hồ Vy Vy một chút, trong lòng có chút do dự không biết có nên nói chuyện mình gặp Lý Triều Kha cho cô ta nghe hay không.
Hồ Vy Vy cũng đã nâng cao cảnh giác, đôi môi đỏ không vui nhếch lên: “Chồng, không phải là anh làm chuyện sau lưng em…”
“Đương nhiên là không có!” Triệu Đức Tân thề thốt phủ nhận, anh ta hít một hơi thật sâu: “Cô ta là Lý Triều Kha.”
“Lý Triều Kha?” Hồ Vy Vy giả vờ như có bộ dạng rất giật mình, nói: “Sao chị ta lại đột nhiên trở về vậy?”
“Không biết nữa.” Triệu Đức Tân lắc đầu.
Bây giờ ở trong đầu của anh ta đều là bộ dạng Lý Triều Kha đang đứng ở phía trước một chiếc xe thể thao sang trọng, sắc mặt lạnh lùng, gương mặt lại vô cùng xinh đẹp. Trước kia cô vẫn luôn lẽo đẽo theo anh ta, yêu thích anh ta, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp làm rung động lòng người của cô giống như là ngày hôm qua.
Hồ Vy Vy nhạy cảm phát hiện ra trạng thái mất tinh thần của Triệu Đức Tân, cô ta hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Năm đó anh làm những chuyện đó với chị ta, anh nói xem lần này chị ta trở về có phải là để trả thù anh không vậy?”
“Chuyện năm đó quả thật là chúng ta làm hơi quá đáng, nếu như lần này cô ấy trở về để trả thù thì anh cũng nhận, anh sẽ đền bù cho cô ấy.” Trong giọng nói của Triệu Đức Tân mang theo một tia áy náy.
Sắc mặt của Hồ Vy Vy lập tức trầm xuống: “Anh là có ý gì hả? Đền bù? Anh dự định đền bù cho chị ta như thế nào?”
“Chồng à, chị họ của em có tính cách như thế nào em là người rõ ràng nhất, nếu như chị ta thật sự hận người nào đó rồi thì cho dù người đó có làm cái gì thì cũng sẽ tuyệt đối không tha thứ.”
“Nếu anh thật sự mang cảm giác tội lỗi với chị ấy, em thấy cách tốt nhất là anh đừng nên có bất cứ tiếp xúc gì với chị ta.”
Triệu Đức Tân thở dài nói: “Có lẽ là vậy.”
Trong lòng của Hồ Vy Vy xẹt qua một tia đố kỵ, Lý Triều Kha, lúc đầu tôi đã muốn xóa bỏ chuyện trước kia rồi, nhưng mà chị lại cứ câu dẫn chồng của tôi, vậy thì chị cũng đừng có trách tôi.
Tôi cũng không phải là chị, sẽ không ngốc đến mức mất đi tất cả.
Hồ Vy Vy đưa tay ôm lấy Triệu Đức Tân, nói lời tạm biệt với anh ta, trong đôi mắt lóe lên một ánh sáng độc ác, giọng nói của cô ta lại dịu dàng: “Chồng ơi, anh vẫn đừng có đi lên, chuyện lễ phục anh cứ giao cho em đi, em muốn để anh trực tiếp nhìn thấy thành phẩm, điên đảo vì em.”
“Được rồi, vất vả cho vợ rồi.” Triệu Đức Tân hôn lên gương mặt của Hồ Vy Vy, dịu dàng nói.
Hồ Vy Vy gật đầu mỉm cười, trong lòng lại có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Cô ta đi vào trong tòa cao ốc, đi thang máy lên chỗ tầng lầu Bách Lệ.
Người vừa mới đi đến cửa liền rống họng kêu: “Lý Triều Kha đâu rồi, kêu cô ta cút ra đây gặp tôi!”
Người ở quầy lễ tân vừa mới nhìn thấy Hồ Vy Vy thì đã cảm thấy lông tơ cả người dựng đứng hết cả lên, nhưng mà không còn cách nào khác, là công việc, đành phải đón tiếp cô ta bằng một gương mặt tươi cười: “Hoan nghênh bà Triệu ghé thăm, hiện tại nhà thiết kế Lý đang cố gắng may lễ phục cho cô.”
“Đã bao lâu rồi mà vẫn còn chưa may xong nữa hả, đây chính là hiệu suất công việc của Bách Lệ các người đó à!” Hồ Vy Vy gắt gỏng cười lạnh nói.
Hôm nay việc kinh doanh của Bách Lệ rất sôi nổi, có rất nhiều khách hàng yêu cầu đặt may.
Hồ Vy Vy vừa mới xuất hiện, trong nháy mắt đã kéo thấp giá trị của Bách Lệ xuống.
Đa số khách hàng đều ném một ánh mắt xem thường đến cho Hồ Vy Vy.
Hồ Vy Vy căn bản không thèm để ý, chồng của cô ta là ai chứ, những người phụ nữ này là ai chứ, có tư cách gì để soi mói cô ta?
Trong phòng thiết kế, Thanh Bảo nghe thấy giọng nói của Hồ Vy Vy thì ném một ánh mắt lo lắng nhìn về phía Lý Triều Kha.
Biểu cảm của Lý Triều Kha vẫn như bình thường, cô hoàn thành bước cuối cùng trong tay mình, lại nhanh chóng kiểm tra một phen, sau đó mới nói với Thanh Bảo và Hứa Vũ Liên: “Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi ra ngoài nói chuyện với bà Triệu.”
“Được, Triều Kha, cô nhớ chú ý an toàn đó.” Hứa Vũ Liên quan tâm nói.
Lý Triều Kha nhẹ gật đầu, đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhân viên lễ tân đã đón tiếp Hồ Vy Vy vào trong phòng dành cho khách.
Lý Triều Kha đi vào liền nhìn thấy Hồ Vy Vy đang bưng ly cà phê muốn tạt vào người mình, cô nhanh nhẹn né tránh, trên mặt mang theo nụ cười chuyên nghiệp, nói: “Nếu như cô Hồ không thích uống cà phê thì có thể nói thẳng, làm đổ bị dơ thảm chỉ là việc nhỏ thôi, để cho các quý bà quý cô ở bên ngoài nhìn thấy thì sẽ cho rằng cô Hồ chính là một người phụ nữ chanh chua, vậy thì không hay đâu.”
“Lý Triều Kha, chị đừng có giả mù sa mưa với tôi nữa, chị cho rằng tôi không biết chị đang có ý định quỷ quái gì à?”
Hồ Vy Vy lạnh lùng nhìn Lý Triều Kha, cảnh cáo nói: “Năm đó tôi có thể cướp Đức Tân từ trên tay của chị, đó là bởi vì người anh ấy yêu là tôi.”
“Bây giờ chị với người đàn ông của chị cũng đều đã sinh con rồi, chị cho rằng chỉ dựa vào chị cũng xứng đáng để tranh giành Đức Tân với tôi à?”
Những lời nói này Hồ Vy Vy gần như là hét lên với một gương mặt dữ tợn.
Nhưng mà Lý Triều Kha lại nở một nụ cười bình thường, thản nhiên nói: “Không phải là bà Triệu với anh Triệu là vợ chồng thắm thiết với nhau à? Sao vậy, cũng sợ hãi là mình đạt được bằng cách nào vậy thì sẽ mất đi bằng cách đó à?”
“Quả nhiên là không làm việc trái với lương tâm thì sẽ không sợ quỷ tìm đến nhà.”
Hồ Vy Vy bị một phen trào phúng của Lý Triều Kha làm cho gương mặt đỏ lên, giọng điệu bén nhọn: “Lý Triều Kha, tôi cảnh cáo chị, chị đừng giả vờ đáng thương lả lơi đưa tình ở trước mặt của chồng tôi nữa, chị có ngày hôm nay là do chính chị ngu ngốc, không có người nào thiếu chị cái gì hết!”
“bà Triệu nói có lý lắm, hi vọng là bà Triệu vẫn luôn có thể nghĩ như vậy.” Lý Triều Kha mỉm cười.
Hồ Vy Vy sắp bị bộ dạng bình tĩnh của Lý Triều Kha làm cho tức chết, cô ta cười lạnh nói: “Tôi cũng không có nói sai cái gì hết, năm đó chẳng lẽ không phải là chị tự tay mình ký tên trên đơn ly hôn đó à, chắp tay nhường hết những tài sản của ba mẹ chị để lại cho Đức Tân.”
Lời nói này của Hồ Vy Vy làm cho đáy lòng của Lý Triều Kha bị đau như kim đâm.
Cô hơi ngửa đầu ra, giọng điệu lạnh lùng mấy phần, nói: “Tôi đã dám để, đương nhiên cũng có năng lực lấy lại.”
“Ồ.” Hồ Vy Vy giống như là nghe thấy được một chuyện cười lớn, cô ta cười nhạo nói: “Tôi khuyên chị không nên lấy chủ ý này mà tiếp cận Đức Tân, năm năm trước anh ấy xem thường chị, năm năm sau anh ấy lại càng không vừa mắt chị.”
“Cô đã tự tin như vậy, vậy thì cần gì phải đến đây tuyên bố chủ quyền với tôi chứ?” Một câu nói của Lý Triều Kha làm cho Hồ Vy Vy tức giận đến nỗi giơ chân lên.
Hồ Vy Vy gần như cắn nát đôi môi đỏ, giọng nói căm hận: “Nói như vậy, chị về nước là bởi vì anh ấy?”
“Có hay không thì đó đều là chuyện riêng của tôi, bà Triệu, cô chỉ là khách hàng của tôi mà thôi.”