CHƯƠNG 44: TÔI CHỐNG LƯNG CHO CÔ THÌ SỢ GÌ NỮA
Lý Triều Kha không biết là từ khi cô bước vào đã là trung tâm của buổi tiệc.
Cô với vóc người khí chất nhan sắc tuyệt vời, cho dù không nói một lời, chỉ là đứng ở đó chăm chú nhìn tác phẩm thiết kế, cũng đã bị một đống súng ngắn súng dài ngắm chuẩn.
Không ít những người tuấn tú đẹp đẽ, đều đã rục rịch muốn bắt chuyện.
Triệu Đức Tân vốn đang tâng bốc nịnh hót tiếp đón khách hàng, cũng cảm nhận được phong cảnh xinh đẹp, ánh mắt nhìn về phía Lý Triều Kha.
Ánh mắt này, Triệu Đức Tân hoàn toàn bị bất ngờ.
Oán hận khi ban ngày ở trung tâm mua sắm bị Lý Triều Kha làm nhục, nhất thời tiêu tan hết.
Báu vật.
Quả thực mê người.
Chiếc eo thon thả yêu kiều đã khiến cho trong đầu Triệu Đức Tân hoang tưởng đến hàng loạt ý nghĩ.
Khách hàng bên cạnh đang nói gì, Triệu Đức Tân đều không nghe vào tai được gì cả.
Anh nhấc tay, chặn lại bọn người kia đang muốn nói tiếp, bước chân giống như bị mê hoặc bước về phía Lý Triều Kha.
Một số người chú ý đến Triệu Đức Tân muốn đến gần nữ thần trong lòng mình, muốn bước lên ngăn cản, bị giọng nói lạnh lùng của Triệu Đức Tân quát lui: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
Nói xong câu này, Triệu Đức Tân cảm thấy trong lòng sảng khoái.
Cùng lúc đó, anh ta đột nhiên hối hận năm đó quá sốc nổi, lại xem trân trâu như mắt cá.
CÓ điều Triệu Đức Tân tin rằng, trong lòng Lý Triều Kha vẫn có anh ta.
Cô chỉ là đang tức giận mà thôi.
Phụ nữ mà, chỉ cần đàn ông hạ mình một chút, nói ra những lời ngon ngọt, không phải là dỗ dành được rồi sao?
“Triều Kha, nếu nói trước là em cũng đến đây xem triển lãm, anh đã đưa em đến rồi.”
Lý Triều Kha đang tập trung phân tích điểm nổi bật cua thiết kế nổi tiếng này ở đâu, đột nhiên bị ngắt đoạn, trong lòng dâng lên sự phiền toái.
Đợi sau khi hồi tỉnh lại, nhìn thấy mặt Triệu Đức Tân, nhất thời sắc mặt liền trầm xuống.
“Triệu Đức Tân, anh đúng thật là âm hồn bất tán.”
Triệu Đức Tân cười cười: “Điều này chứng minh chúng ta có duyên phận chưa dứt.”
“Triều Kha, cho dù em đã từng ngủ với người đàn ông khác, nhưng anh không để tâm, chỉ cần em sau này chỉ trung thành với anh là đủ rồi.”
Lý Triều Kha bị những lời nói buồn nôn ghê tởm này khiến cho hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Triệu Đức Tân, anh bỏ ngay ý định đó đi, Lý Triều Kha tôi cả đời này cho dù làm ni cô cũng không bao giờ để ý đến anh!”
Mà lúc này, giọng nói đàn ông âm trầm như nước truyền đến từ sau lưng Lý Triều Kha: “Có tôi ở đây, em sao có thể làm ni cô chứ.”
“Thịnh Thế Hùng…”
Lý Triều Kha chỉ nghe thấy giọng nói đã biết là ai, không biết vì sao, một chút yêu thích xuất hiện trong lòng.
Cô lập tức quay người, đi đến bên cạnh Thịnh Thế Hùng, nói:” Anh sao lại đến đây?”
“Trốn con đến nơi này, chính là để gặp loại người cặn bã này đây à?” Thịnh Thế Hùng nhìn Triệu Đức Tân giống như rác rưởi vậy.
Triệu Đức Tân giận đến méo mặt.
Trong đầu anh ta bây giờ đều là Lý Triều Kha, nhất thời không nhận ra thân phận của Thịnh Thế Hùng, lập tức không chịu thua đáp lại: “Anh là ai?”
“Có biết cô ấy là vợ trước của tôi không, tôi khuyên anh cách xa cô ấy một chút!”
Lý Triều Kha sắp bị tên vô sỉ Triệu Đức Tân này làm tức phát khóc rồi.
Bàn tay lớn của Thịnh Thế Hùng kéo Lý Triều Kha lại, ôm thẳng cô vào lòng.
Dáng người anh cao lớn, hơi cúi đầu, dùng tư thế của một ông vua đưa mắt nhìn xuống khóa chặt Triệu Đức Tân trước mắt, giọng nói không giận mà uy: “Triệu Đức Tân, cậu nhìn rõ nhé, tôi là ai?”
“Tôi mặc kệ anh…”
Triệu Đức Tân tức tối không thôi, nhưng hai mắt vừa đối diện, cả người bỗng giật mình.
Trong lồng ngực lờ mờ lướt qua một số báo cáo tin tức.
Triệu Đức Tân không bình tĩnh nữa: “Anh… anh là Thịnh…”
“Còn không cút mau!”
Thịnh Thế Hùng lập tức ngắt lời nói của anh ta, ánh mắt sắc như dao.
Nếu không phải là biết tính cách không thích khoe mẽ của Lý Triều Kha, Thịnh Thế Hùng nhất định phải dạy cho Triệu Đức Tân một bài học ra trò ở hội trường này rồi.
Thứ rác rưởi gì vậy.
Trước ngày vào quan tài rồi vẫn còn muốn chạy ra ngoài thêm tội.
Đúng là không biết xấu hổ.
Triệu Đức Tân lúc này đã khiếp sợ, anh ta có làm sao cũng không ngờ đến, người đàn ông bây giờ của Lý Triều Kha lại là Thịnh Thế Hùng.
Thịnh Thế Hùng là người thế nào.
Anh ta sao có thể chọc vào chứ.
Triệu Đức Tân giống như chó ngã xuống nước vậy, cụp đuôi lại, hoảng hốt nấp vào trong góc hội trường.
Thịnh Thế Hùng ôm đầu vai của Lý Triều Kha, nhẹ giọng nói: “Anh ta đi rồi.”
“Anh sao lại ở đây, Tuấn Kiệt đâu?”
Lý Triều Kha đẩy Thịnh Thế Hùng ra, ngẩng đầu nhìn phía xa, cản lại nước mắt sắp trào ra.
Thịnh Thế Hùng nhìn thấy cảm xúc của cô rất tệ, muốn an ủi cô, nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành: “Cô không thể an phận một chút sao, thích trêu hoa ghẹo bướm như vậy?”
“Tôi còn phải an phận thế nào?”
Lý Triều Kha bị câu nói này của Thịnh Thế Hùng làm bộc phát rồi.
“Tôi chỉ là đến xem triển lãm thôi, chỉ là muốn đến học hỏi, muốn có được một chút cơ hội, muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút, muốn sống với con trai một cuộc sống tốt hơn một chút, tôi đã làm sai gì chứ?”
Năm năm trước, cô bị người đàn ông khốn nạn kia tính kế mất đi tất cả, đau khổ tận cùng.
Nếu không phải vì sự tồn tại của con trai, sợ là lúc đó cô đã xách thùng dầu lấy mạng đổi mạng cùng đám người cặn bã kia rồi.
Nhưng cô có con trai.
Có đứa con ấm áp hiểu chuyện thông minh nhất trên thế giới này.
Thằng bé chính là sinh mạng của cô, hi vọng để cô sống tiếp, là ánh sáng là tất cả của cô.
Vì con trai, cô liều mạng ép xuống sự thù hận trong tim, cô cố gắng làm một người mẹ tích cực luôn hướng về phía ánh sáng mặt trời, muốn cho con trai có được một bầu trời trong xanh.
Nhưng còn chưa chờ cô có đủ sự mạnh mẽ đi bảo vệ, đi báo thù.
Thịnh Thế Hùng xuất hiện, giành con với cô.
Hồ Vy Vy cùng Triệu Đức Tân cũng xuất hiện, chèn ép không gian sống của cô, sỉ nhục cô.
Lý Triều Kha buồn bã rất muốn khóc.
Cô cúi thấp đầu, đẩy Thịnh Thế Hùng ra, lập tức nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhận thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình, lúc này Lý Triều Kha rất hối hận vì mình đã mặc bộ lễ phục bắt mắt như vậy.
Cô bước đi lảo đảo nghiêng ngả, bỗng chốc dưới chân trơn trượt, cả người ngã thẳng xuống nền đất.
Dự cảm tiếp theo sẽ mất mặt thế nào, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của Lý Triều Kha.
Trong lúc ngàn cân treo sợ tóc, Thịnh Thế Hùng xông đến, chặn ngang eo ôm lấy Lý Triều Kha.
Giọt nước mắt đó cũng rơi trên khóe miệng Thịnh Thế Hùng.
Anh đưa lưỡi ra nếm thử.
Là vị mặn.
Dưới ánh mắt mọi người, Thịnh Thế Hùng ôm Lý Triều Kha đi ra ngoài.
Lý Triều Kha vừa ngại ngùng vừa đau lòng, chỉ đành rúc đầu vào trong lòng Thịnh Thế Hùng.
Lên chiếc xe Rolls Royce của Thịnh Thế Hùng.
Thịnh Thế Hùng bảo tài xế xuống xe.
Đưa tay nhấc cằm Lý Triều Kha lên, một tay khác lấy khăn giấy lau nước mắt cho Lý Triều Kha, cau mày nói: “Cô yếu đuối như vậy từ bao giờ?”
“Chuyện này có gì đáng để khóc, chịu ủy khuất thì phải phản kích lại chứ, ba của con trai cô là Thịnh Thế Hùng tôi đấy.”
“Có tôi chống lưng cho cô, cô sợ gì chứ?”
Lý Triều Kha cướp khăn giấy từ trong tay anh, tự lau mặt mình, buồn bực nói: “Không cần anh mèo khóc chuột ở đây.”
“Tốt xấu gì tôi cũng giải vây giúp cô, cô đối xử với tôi vậy à?” ánh mắt Thịnh Thế Hùng khẽ híp lại nhìn người phụ nữ trước mắt.
Đúng là không biết tốt xấu, tức chết anh mất thôi.
Nếu không phải nể tình cô vừa mới khóc xong thì anh đã đuổi cô xuống xe rồi.
Nhưng nhìn dáng vẻ khóc lóc thảm thương của Lý Triều Kha, Thịnh Thế Hùng cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, kì lạ, có chút đau lòng.
“Cảm ơn.”
Lý Triều Kha hít sâu một hơi, mở túi xách ra, lấy ra phấn dặm cùng son môi trang điểm lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!