CHƯƠNG 68: ANH PHẢI ĐI BẮT GIAN
Gọi mấy cuộc điện thoại, Hồ Vy Vy mới nghe.
“Sao, giờ biết sợ?”
Giọng Hồ Vy Vy đắc ý khiêu khích.
Lý Triều Kha cố gắng kiềm nén cảm xúc không để nó lộ ra ngoài, bình thản hỏi: “Bà Triệu còn cần giúp gì không?”
“Đã gửi địa chỉ cho cô, nhanh đến đây, người làm công tội nghiệp.”
Lý Triều Kha xem địa chỉ, vội vàng bắt xe.
Trong lúc chờ xe, Lý Triều Kha mới phát hiện điện thoại sắp hết pin, chỉ còn 10%.
Hiện tại đều là điện thoại thông minh 5G, rất tốn pin.
Lý Triều Kha cắn cắn môi, hơi lo lắng, trong lòng hy vọng đừng có chuyện quan trọng gì xảy ra.
Chiếc xe bắt chuyến hôm nay ở hơi xa, Lý Triều Kha đợi hồi lâu, xe mới xuất hiện trước mặt cô.
Lý Triều Kha nhanh chóng lên xe, nhìn một cái đồng hồ, nói: “Phiền chú chạy nhanh nhanh giúp tôi.”
“Chạy xe phải ổn, an toàn trước tiên, mạng sống mới là quan trọng nhất.” Lái xe khuyên chân thành.
Lý Triều Kha hơi xấu hổ.
Thịnh Thế Hùng gọi điện tới, Lý Triều Kha nhìn lượng pin còn lại, còn 6%.
Cô do dự một chút, cúp máy, nhắn tin cho Thịnh Thế Hùng: buổi tối anh với con ăn cơm trước, tối ngủ sớm đi, tôi về trễ.
Bên kia, Thịnh Thế Hùng cầm điện thoại, nụ cười trên mặt cũng mất đi.
Cái gì mà tối anh với con ăn cơm trước, tối ngủ sớm đi, cô về trễ.
Đây là trễ tới mức nào?
Qua đêm không về sao?
Thịnh Thế Hùng gọi lại lần nữa, nhưng không gọi được .
Thịnh Thế Hùng nổi giận, trước giờ anh kiêu ngạo, ít khi nào chủ động gọi cho người khác.
Lúc này anh gọi cho Trương Bách Tùng: “Giúp tôi tra hành trình của Lý Triều Kha.”
“Ông chủ, mợ chủ xảy ra chuyện gì sao?”
Trương Bách Tùng cảm giác hơi lạ, gần nhất tình cảm của họ không phải tốt lắm sao, cùng đi chợ mua đồ ăn, sao đột nhiên kêu anh ta tra hành trình chứ.
Thịnh Thế Hùng trầm giọng: “Trương Bách Tùng, không muốn làm?”
“A không phải, tôi không có.”
“Ông chủ, tôi lập tức đi làm.”
Thịnh Thế Hùng cúp điện thoại.
Giờ lòng anh rất loạn, dù biết Trương Bách Tùng luôn làm việc rất nhanh, Thịnh Thế Hùng vẫn gọi đến công ty của Lý Triều Kha.
Điện thoại công ty cũng không có người nghe.
Có thể thấy, không phải ở công ty tăng ca.
Như vậy, cô sẽ đi đâu?
Khiến cô ra vẻ thần bí như vậy, che che giấu giấu, ngay cả điện thoại cũng không nghe, còn nói bản thân về khuya, chẳng lẽ là … chồng trước của cô?
Triệu Đức Tân ba chữ này, xuất hiện trên màn hình máy tính của Thịnh Thế Hùng.
Ánh mắt Thịnh Thế Hùng vô cùng lạnh lùng, nếu máy tính có thể cảm giác được nhiệt độ của ánh mắt, sợ là trực tiếp chết.
Trương Bách Tùng rất nhanh thì gọi lại.
Thịnh Thế Hùng lạnh lùng nói: “Nói thẳng kết quả.”
“Cô chủ đi khách sạn Xuân Quang, căn cứ vệ tinh biểu thị, cô ấy vừa tới.”
“Ừ.” Thịnh Thế Hùng trực tiếp cúp điện thoại.
Quả nhiên là đi khách sạn !
Quá đáng!
Rõ ràng con cũng đã có với anh, vậy mà còn dây dưa với người đàn ông khác, lén gặp người đó sau lưng anh!
Còn là đi gặp ở khách sạn!
Thịnh Thế Hùng tức tới như có lửa cháy trong lòng vậy, trong đời anh có lúc nào giận tới vậy đâu!
Vốn dĩ hôm nay còn tính kêu cô về nhà tổ, cùng người nhà anh ăn cơm, anh toàn tâm toàn ý nghĩ làm sao để cô hòa nhập vào gia đình anh, làm sao để có được trái tim cô, nhưng cô vậy mà lãng phí tấm lòng của anh.
Thịnh Thế Hùng nén lửa giận trong lòng, anh đi vào đại sảnh, gật đầu với ông cụ Thịnh và hai người Thịnh Thiên Sơn, Nguyễn Quân Nhi: “Công ty của con có chút việc gấp cần đi giải quyết, mọi người ăn trước đi.”
“Không phải chứ, bây giờ em cũng tự mở công ty rồi, còn cần liều mạng như vậy sao.” Thịnh Tố Uyên ôm cậu bé chơi mô hình, hai người rất vui vẻ.
Thịnh Thế Hùng “Ừ” một tiếng, nhưng cảm xúc có hơi mất mát.
Cậu bé lập tức chạy tới ôm tay Thịnh Thế Hùng: “Ba, không phải ba nói đi đón mẹ lại đây, chúng ta cùng ăn cơm sao?”
Thịnh Thế Hùng nhìn ánh mắt trong trẻo của cậu bé, ngực đau như bị kim đâm.
Người phụ nữ Lý Triều Kha này, thật không biết tốt xấu mà!
Đã trộm tinh trùng tốt của anh, sinh ra đứa con thông minh đáng yêu, vậy mà còn dám thay đổi thất thường.
“Con yên tâm, ba nhất định giúp con đưa mẹ về tới.” Thịnh Thế Hùng bế cậu bé lên cao, nói nhỏ vào tai cậu.
Cậu bé cười khanh khách: “A, ba giỏi nhất!”
“Giúp em trông thằng bé.” Thịnh Thế Hùng nói với Thịnh Tố Uyên.
Thịnh Tố Uyên liếc anh một cái: “Xui lắm mới làm chị em, lúc nhỏ trông em, lớn rồi thì trông con của em.”
“Cô là tốt nhất.” Cậu bé nháy mắt với Thịnh Tố Uyên.
Mặt Thịnh Tố Uyên hớn hở: “Cô nguyện ý chăm sóc bảo bối của nhà chúng ta, mau tới đây, chúng ta cùng chơi.”
Cậu bé thông minh đáng yêu lại còn đẹp trai, tất cả người trong nhà họ Thịnh đều thích cậu bé.
Thịnh Thế Hùng vừa đi, tất cả mọi người bắt đầu cảm thán về hai cha con, cuối cùng cho ra tổng kết: Cậu bé càng khiến người ta thích hơn Thịnh Thế Hùng.
Thịnh Thế Hùng đáng ghét lúc này đang lái xe Rolls-Royce tới khách sạn Xuân Quang.
Anh vừa tức vừa lo, siêu xe có tính năng tốt, trở thành cách tốt nhất để anh phát tiết tâm trạng.
“Lý Triều Kha, nếu cô dám phản bội tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô!”
Giờ Lý Triều Kha đang được nhân viên khách sạn dẫn tới sảnh tiệc.
“Thật sự là đi chỗ này sao?”
Lý Triều Kha hơi kinh ngạc.
Lễ phục của Hồ Vy Vy cần sửa, không phải nên ở trong phòng riêng làm sao?
Sảnh tiệc này, không lẽ trực tiếp mặc rồi sửa?
Lý Triều Kha nhìn kim cương trong tay, trong lòng thầm than: hy vọng Hồ Vy Vy ít gây chuyện, hy vọng gắn xong kim cương, cô ta có thể vừa lòng.
Vì đơn đặt hàng của cô ta, làm rộn thành như vậy, Lý Triều Kha cũng chịu đủ rồi.
Những viên đá này vốn ở trên xe cô, cô dùng chút pin còn lại của điện thoại gọi người nhanh chóng đem tới giúp cô.
Cũng vì thế, chút pin cuối cùng của điện thoại hết mất, điện thoại sập nguồn luôn.
Lý Triều Kha đang nghĩ trong lòng có chuyện hay không, đột nhiên nhân viên phục vụ đứng lại.
“Cô Lý, tới nơi rồi.”
Cửa trước mặt bị đóng, lúc Lý Triều Kha chần chờ.
Thì nhân viên phục vụ đã đẩy cửa ra, sau đó đẩy cô một cái, Lý Triều Kha bị động loạn choạng ngã vào trong, cửa phía sau cũng đóng lại.
Lý Triều Kha kinh ngạc không biết làm sao, thì đèn trong sảnh bỗng sáng lên, chiếu lên người cô.
Ngay lập tức, cô trở thành tiêu điểm của sảnh tiệc.
Đèn quá chói mắt, trước mắt Lý Triều Kha là một mảnh mù mờ.