CHƯƠNG 79: KHÔNG MUỐN QUYẾT CHIẾN ĐẪM MÁU
“Được thôi.”
Lý Triều Kha mỉm cười gật đầu.
Thịnh Thế Hùng kinh ngạc.
Sao tự dưng biết điều vậy?
Lý Triều Kha đưa tay xoa mặt Thịnh Thế Hùng.
Khuôn mặt người đàn ông này cực kì tinh xảo và đẹp trai.
Hơn nữa làn da còn rất đẹp, một chút tì vết cũng không có, vừa mịn vừa tinh tế.
Mỗi năm cô đều phải xài 10 tới 20 loại mỹ phẩm để dưỡng da, mà vẫn không bằng một góc của anh.
Đây là do gie di truyền sao?
“Lúc tôi hôn, anh có thể nhắm mắt lại hay không?”
“Không thì tôi ngại lắm.”
Lý Triều Kha nhỏ giọng nói.
Thịnh Thế Hùng nhìn vẻ mặt đỏ đến tận mang tai của cô, mặc dù biết có thể sẽ bị cô lừa, nhưng anh vẫn muốn ngoan ngoãn nghe lời cô.
Trong khoảnh khắc anh vừa nhắm mắt, Lý Triều Kha lập tức duỗi tay đè chặt môi người đàn ông lại, thừa dịp anh không phòng bị, cong chân chạy mất dép.
Cô chạy rất gấp gáp.
Một lòng chỉ muốn chạy khỏi sói xám.
Hoàn toàn gạt phăng mặt mũi sang một bên.
Thịnh Thế Hùng mở mắt nhìn thấy cảnh này, trong lòng vui vẻ cười đến cong môi.
Cuộc sống càng ngày càng thú vị.
Nhưng mà…
Thịnh Thế Hùng nhìn xuống “Niềm tự hào lớn” của mình.
“Làm khó mày rồi.”
Anh cười khổ đi tới phòng tắm.
Lý Triều Kha thành công chạy về phòng, mặt đỏ bừng thở hồng hộc.
Đáng ghét, sao người đàn ông này cứ thích lợi dụng cô vậy?
Hơn nữa, sao bây giờ cô không thấy ghét nụ hôn của anh nữa?
Nhưng dù sao đi nữa, Lý Triều Kha vẫn giữ vững lý trí: không được để anh chạm vào cô.
Cô không phải là người tùy tiện, chỉ cần anh ngoắc ngoắc tay thì cô phải ngoan ngoãn làm con mồi của anh.
Lý Triều Kha cầm lấy quần áo, nhanh chóng tiến vào phòng tắm.
Tắm xong cô nằm trên giường, bụng cô đột nhiên nhói lên.
Tất nhiên là lại đến ngày rồi.
Nhưng mà trong nhà không có phụ tùng băng vệ sinh.
Lý Triều Kha hết cách đành phải mở cửa đi tìm Thịnh Thế Hùng.
Cô phát hiện người đàn ông này vẫn chưa ngủ, anh mặc áo tắm nấu nước trong phòng khách.
Khói nóng bốc lên, khiếng gương mặt anh càng thêm đẹp đến chết người.
“Em đau bụng rồi có phải không?”
Nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của cô, Thịnh Thế Hùng quan tâm hỏi.
“Sao anh biết?”
Lý Triều Kha sửng sốt.
Nước sôi.
Thịnh Thế Hùng xé một túi bao bì nhỏ, đổ hạt vào trong ly, rồi châm nước sôi vào.
Anh cầm một cái muỗng sứ, múc một muỗng, đưa lên miệng thổi, sau đó đưa lên miệng Lý Triều Kha.
Không hiểu sao, trong lòng Lý Triều Kha có chút ấm áp.
Thâm chí còn không hỏi xem đây là gì mà đã mở miệng ngoan ngoãn uống một hớp.
Uống nước ấm khiến bụng đã đỡ khó chịu hơn.
“Lần trước em đến ngày, anh đã biết.”
Thịnh Thế Hùng khẽ nói.
Lý Triều Kha xấu hổ cực kỳ.
Thịnh Thế Hùng đút Lý Triều Kha từng muỗng thuốc ích mẫu.
Đến khi cạn đáy, mới đứng dậy đi đến tủ đồ, kéo cửa tủ dài ra, sau đó lấy một túi đồ bên trong đưa đến cho Lý Triều Kha.
Lý Triều Kha vốn tưởng rằng anh không biết cô xài loại nào nên sẽ mua mỗi loại một túi, nhưng lúc mở ra lại rất bất ngờ.
“Sao anh biết tôi dùng loại này?”
Hơn nữa còn có đủ nguyên bộ, hàng ngày, ban đêm còn có cả miếng lót
Lý Triều Kha không thể ngạc nhiên hơn.
Thịnh Thế Hùng thấy cô nâng túi ngây người đứng một chỗ, không khỏi bật cười.
“Sao vậy, chờ tôi mặc vào cho em sao?”
“A…không!”
Lý Triều Kha chạy trối chết.
Tim đập loạn nhịp cả lên.
Người đàn ông này, lúc nào cũng dùng những lời lẽ này phá hỏng không khí cả.
Chờ Lý Triều Kha xong xuôi hết, Thịnh Thế Hùng đã ôm gối chờ cô.
“Chuyện này anh…”
Lý Triều Kha có chút do dự.
“Mỗi khi đến ngày, cơ thể dễ cảm lạnh lắm, tôi là lò sưởi dạng người cỡ lớn đó, để tôi giúp em làm ấm giường.”
Thịnh Thế Hùng nói chuyện với giọng điệu chính trực vô cùng.
Nếu khoác thêm một cái áo blouse trắng nữa, không chừng anh có thể làm chủ nhiệm bệnh viên luôn ấy chứ.
“Không cần đâu.”
Trong lòng Lý Triều Kha có chút lo sợ.
Người đàn ông nhướn mày: “Em nghĩ là tôi muốn chơi trò đẫm máu sao?”
Lý Triều Kha: “…”
“Nếu biết là không, thì có cái gì mà không được.”
Thịnh Thế Hùng nói rồi, ôm gối trực tiếp đẩy cửa, rồi làm tư thế xin mời.
Lý Triều Kha đứng đó, nhất thời không biết có nên vào hay không, tiến không được mà lùi cũng không xong…cô vẫn có chút lo lắng.
Mắt thấy người đàn ông đưa tay về phía cô, Lý Triều Kha đột nhiên nảy ra một cái cớ.
“Thằng bé còn nhỏ, không thể để thằng bé ngủ một mình được, lỡ như…”
Thịnh Thế Hùng cắt ngang lời cô, cười cười nói: “Vậy thì ba chúng ta ngủ chung đi, đêm nay để tôi ngủ giữa thuận tiện chăm sóc hai mẹ con em.”
“Hai mẹ con” mấy chữ này đánh động rất lớn đến tâm lý Lý Triều Kha.
Những năm ở Châu Âu, là khoảng thời gian khó khăn nhất của cô, cô đã từng ao ước có một người bên cạnh.
Ước rằng mình sẽ có một đôi tay mạnh mẽ.
Ước rằng đoạn đường phía trước sẽ có người dẫn dắt, đường lui cũng có người làm chỗ dựa.
“Ngủ chung đi.”
“Lý Triều Kha thỏa hiệp.
Trong lòng lại cảm động không thôi.
Cực kì cảm động.
Đêm nay, Lý Triều Kha ngủ được một giấc rất ngon, có mấy lần tỉnh giấc giữa chừng, Thịnh Thế Hùng đều áp tay lên bụng dưới của cô.
Chỉ cần cô hơi động đậy, đôi bàn tay kia sẽ nhẹ nhàng xoa theo chiều kinh đồng hồ.
Hơn nửa người cô đều rút vào lòng của anh, nghe tiếng hít thở của anh một cách rõ ràng.
Cô nghe thấy trong lòng có chút hoảng hốt, cảm giác giống như cô đang quay ngược thời gian trở về thuở thơ ấu.
Khi đó, cô còn rất nhỏ, tóc thắt bím, ngồi trong một khu nhà nhỏ cùng người khác chơi bùn.
Có người hỏi cô: “Triều Kha, sao này lớn lên cậu muốn làm gì?”
Cô cười rạng rỡ nói: “Tôi sẽ cố gắng đọc thật nhiều sách, thi vào đại học quốc gia.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó kết hôn sinh con.”
Kết hôn sinh con, đó từng là một giấc mơ của cô khi còn là một cô bé.
Sáng sớm hôm sau.
Cậu bé tỉnh lại, phát hiện mình cậu cô đơn nằm một bên giường.
Cậu xoay người lại, phát hiện mẹ đang bị ba ôm vào trong lòng.
Cậu bé liền cười trộm.
Hừm hừm, xem ra cố gắng của cậu không hề uổng phí chút nào, tình cảm của ba mẹ đã có tiến triển tốt rồi.
Thời khắc tốt đẹp như vầy, tốt nhất đừng nên phá hủy.
Cậu bé nhẹ nhàng xoay người, tiếp tục nhắm măt giả bộ ngủ.
Lúc này Lý Triều Kha cũng tỉnh dậy.
Vừa mở mắt, đập vào mắt cô là một cái yết hầu gợi cảm của người đàn ông.
Nghĩ đến cái yết hầu này đã từng động lên động xuống mỗi khi nhìn cô.
Cả người Lý Triều Kha bỗng nhiên nóng lên.
Cô nên rời đi trước khi người đàn ông này tỉnh lại, Lý Triều Kha đưa tay nhẹ nhàng gỡ cánh tay của anh ra, ngừng thở chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng người đàn ông bỗng nhiên lầm bầm mấy tiếng, lập tức khoác tay lên người cô, kéo ghì Lý Triều Kha vào lòng.
Hơn nữa, người đàn ông còn cọ cọ vào người cô.
Tim Lý Triều Kha như muốn nhảy khỏi cổ họng, cô nhạy bén cảm nhận được một cái gì đó…
Cô sợ hãi, nghĩ đến trụ chống trời trong truyền thuyết, hết dám nhúc nhích nữa.
Đúng lúc này Thịnh Thế Hùng cũng thức giấc.
Anh bị làm cho tỉnh.
Quá lớn.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!