CHƯƠNG 9: CHỦNG CỦA ANH ĐƯƠNG NHIÊN LÀ PHẢI NHẬN
Cho dù mấy năm nay, Triệu Đức Tân ở trong lòng của Lý Triều Kha như một người đã chết.
Nhưng bây giờ người chết bò dậy từ dưới mồ nói muốn gặp, Lý Triều Kha vẫn cảm thấy có một cục tức nghẹn nơi cổ họng khó mà kiềm chế được.
Cô phải xem xem, đôi tra nam tiện nữ này, cách nhau 5 năm, mồm mép có thể xấu xa đến mức nào nữa!
Khuôn mặt cô đen sầm, bắt xe đến tập đoàn Star.
Lúc này Trương Tùng Bách cũng về đến tòa nhà tập đoàn Thịnh thị rồi.
Anh ta thực ra rất muốn xông vào phòng họp nói với sếp tin tức kinh thiên này, nhưng nghĩ đến nguyên tắc số một của sếp trong công việc, anh ta vẫn ngoan ngoãn đợi ở cửa văn phòng Tổng giám đốc.
Anh ta đợi mãi đợi mãi, tâm trạng kích động cứ mãi kích động, cuối cùng nhìn thấy Thịnh Thế Hùng từ hành lang bước đến với khí thế bức người, một thân đồ vest cắt may rất vừa vặn, làm tôn lên sự uy nghiêm lẫm liệt.
Trương Tùng Bách vội vàng nghênh đón: “Sếp, chúc mừng sếp có được quý tử!”
Mi tâm Thịnh Thế Hùng chợt nhíu lại, ánh mắt nhìn anh ta giống như đang nhìn tên ngốc vậy, thanh âm trầm thấp: “Trương Tùng Bách, cậu lại muốn đến Châu Phi đào mỏ hả?”
“Không…không muốn.” Trương Tùng Bách vốn còn muốn lấp la lấp lửng, nhưng nghe Thịnh Thế Hùng nói như vậy, lập tức đưa túi hồ sơ cho anh: “Có kết quả giám định DNA rồi, sếp tự coi đi.”
Thịnh Thế Hùng lúc này mới nhớ ra chuyện mình bị quỷ sai ma khiến làm hôm qua, lúc này mi tâm nhíu lại càng chặt hơn, trầm thấp đáp một tiếng: “Ừm.”
Nhận lấy túi hồ sơ, trực tiếp đi về phía văn phòng của mình.
Trương Tùng Bách rất muốn đi tận mắt nhìn bộ dạng sếp nhà mình khi nhìn thấy kết quả, nhưng nghĩ đến cảnh cáo đi Châu Phi đào mỏ, vẫn ngừng bước chân lại.
Thịnh Thế Hùng đi vào văn phòng, ngồi lên ghế dựa bằng da thật của mình, hai chân dài vắt chéo lên, khuôn mặt anh tuấn khẽ trầm xuống, nhìn túi hồ sơ trong tay, khóe miệng cong lên một nụ cười nghiền ngẫm.
Biết rõ thằng nhóc đó tuyệt đối không có quan hệ nào với mình, nhưng lúc đó vẫn bị bộ dạng chân thành của cậu nhóc làm xao động, làm ra một chuyện dư thừa không thể tin nổi.
Nhưng mà, nếu đã có báo cáo giám định rồi, vậy, xem một cái rồi vứt.
Thịnh Thế Hùng lười biếng mà vươn tay xé niêm phong, rút văn kiện bên trong ra, mãi đến khi lật đến dòng ý kiến giám định của bác sĩ, một dòng chữ lớn đập vào mắt:
[Theo kết quả xét nghiệm DNA, không thể loại trừ mẫu huyết thống được xét nghiệm là dòng dõi sinh học của mẫu con được xét nghiệm, mối quan hệ huyết thống giữa hai sinh vật học có thể là 99,9999% …..】
Đôi đồng tử trong đôi con ngươi của Thịnh Thế Hùng đột nhiên phóng to ra, hơi thở của anh lập tức trở nên gấp gáp, thu lại tư thế ngồi ung dung hờ hững lúc nãy, anh ngồi thẳng lại, xem bản giám định từ đầu đến cuối lại một lần nữa.
Đặc biệt là dòng chữ ‘mối quan hệ huyết thống giữa hai sinh vật học có thể là 99,9999%’, Thịnh Thế Hùng đọc đi đọc lại, hết lần này đến lần khác.
Giây phút này đây, đại não trước giờ luôn trí tuệ anh minh của anh lại có một khoảnh khắc nào đó trống rỗng.
Cả người vừa vui vừa nghi hoặc.
Vui đó là, thằng nhóc đáng yêu đó thật sự là con trai của anh, đây thật sự là một chuyện vui lớn từ trên trời rơi xuống, có thằng nhóc này rồi, ông già cũng sẽ không gấp rút thúc giục kết hôn nữa.
Nhưng, điều khiến anh nghi hoặc đó là, anh có bệnh sạch sẽ sinh lý với phụ nữ, bao nhiêu năm nay chưa từng có người phụ nữ nào lên giường của anh qua, gen của anh sao lại lưu truyền ra ngoài được?
Không lẽ nhân viên ở kho tinh trùng của anh không biết đạo đức mà bán đi tinh trùng đông lạnh của anh rồi?
Không, không đúng, nhân viên ở kho tinh trùng sẽ không làm chuyện như vậy.
Đột nhiên, Thịnh Thế Hùng chợt bắt được một mảnh vỡ trong ký ức của mình:
Đó là một đêm năm năm trước:
Anh bị người ta hạ thuốc, lúc ý thức hỗn loạn đã đẩy cửa một căn phòng của khách sạn ra, anh vừa nằm lên giường thì bị một người phụ nữ trở mình đè ở dưới thân, dưới cái tình hình đó, anh thân là đàn ông, lại bị dược tính phát tác, tự nhiên đã…
Đợi hết dược tính, người phụ nữ vẫn đang ngủ mê, anh chỉ coi cô như là một chi tiết trong việc mình bị gài bẫy thôi, nên đã trực tiếp bỏ đi mà chả nhìn cô lấy một cái.
Một khoảng thời gian rất dài sau này, anh đều đang đợi chuyện sau đó, nhưng chuyện đó đã một đi không trở lại, anh cũng dần quên rồi.
Bây giờ xem ra, người phụ nữ đó giấu giếm cũng thâm thật.
Vậy mà có thể ẩn nhẫn nuôi con đến 4 tuổi rồi mới tìm tới cửa!
Nhưng nghĩ đến khuôn mặt gần như y đúc với mình, nội tâm Thịnh Thế Hùng lại mềm nhũn một cách khó tin.
Nếu đã là chủng của Thịnh Thế Hùng anh thì tuyệt đối không thể để lưu lạc ở bên ngoài được.
Cho dù người phụ nữ đó muốn bao nhiêu tiền, nể mặt đứa bé, anh đều sẽ đồng ý.
Thịnh Thế Hùng lấy ra tư liệu về người phụ nữ đó mà cậu nhóc đã liệt kê, tầm mắt đặt lên ba chữ ‘Lý Triều Kha’, cái tên nghe không tệ, chỉ tiếc là một người phụ nữ tâm cơ.
Khi nhìn thấy địa điểm làm việc của Lý Triều Kha là ở đối diện tòa nhà công ty của mình, trong đầu Thịnh Thế Hùng toàn là tình cảnh cậu nhóc ôm lấy đùi mình gọi Ba, anh kích động mà lớn tiếng kêu: “Trương Tùng Bách, đem theo báo cáo giám định, bây giờ đi theo tôi!”
Trương Tùng Bách vừa nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của sếp, thì mừng rỡ: “Sếp đang định đi đón con trai về nhà sao?”
Thịnh Thế Hùng hiếm khi lộ ra nụ cười tán đồng với Trương Tùng Bách.
Tám phút sau.
Thịnh Thế Hùng đưa Trương Tùng Bách xuất hiện ở cửa tiệm thiết kế cao cấp Bách Lệ.
Tướng mạo của hai người vô cùng nổi bật, đặc biệt là Thịnh Thế Hùng, mày kiếm mắt sao, thân hình tuấn lãng, như model nam hạng A vậy, khí phách càng cường đại đến nỗi người đứng cách ba mét cũng không dám tùy tiện hít thở.
Hai người như vậy vừa xuất hiện ở cửa, lập tức thu hút tiếng kinh thán.
“Wow, mau nhìn kìa, ở cửa có hai đại soái ca! Đặc biệt là người có vóc người cao hơn kia, đẹp trai qúa, tôi không thể thở nữa rồi!”
“Đúng đó, không những soái, mà khí chất còn rất cường đại, cảm thấy Thịnh Thế Hùng được tâng bốc lên trời kia chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi.”