Nghiêm Cảnh Dương lấy khăn tắm, nó hơi ngắn, khó khăn lắm mới quấn quanh ở trên người trần trụi, đường cong với khe rãnh thật sâu, từ bụng xuống đến hông, lấp ló gợi cảm dưới khăn tắm màu trắng. . .
Đêm tối, ánh trăng treo cao, xuyên thấu qua ngọn cây nhìn ra, sự lạnh lẽo nhiều hơn mấy phần. Xung quanh im ắng, mơ hồ có tiếng côn trùng kêu to.
Hôm nay bởi vì ông Đường bà Đường đột nhiên đến thăm, Đường Tô tinh thần căng chặt, vốn mệt mỏi buồn ngủ nhưng sau khi hôn Nghiêm Cảnh Dương thì hoàn toàn biến mất.
Đường Tô cố gắng nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc. Một lúc lâu, cô lại mở mắt, vẫn không ngủ được.
Ở trên giường lớn màu trắng, mềm mại lăn lộn mấy lần, váy ngủ tơ tằm màu xanh biển bị cọ đến vén lên cao. Dưới làn váy, chân dài thon gọn, một mảng da thịt non mềm, trắng nõn, phảng phất mạ một tầng nước, véo nhẹ một cái liền có thể chảy ra nước.
Ngón chân nhỏ hồng hào mượt mà cong cong, Đường Tô không kiên nhẫn ngồi dậy, tóc dài đen như mực mềm mại rũ sau lưng theo động tác của cô, mà phía trước bởi vì cổ áo váy ngủ tương đối thấp, khi Đường Tô đứng dậy, động tác hơi mạnh nên làm cổ áo xệch xuống, ngực phập phồng.
Đường Tô cảm giác được cổ họng khô khốc, có chút khát, cô xuống giường, mang dép lê mềm mại vào rồi mở cửa đi ra ngoài.
Chỗ hành lang ánh sáng mờ ảo, trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn vàng mờ, căn bản không có tác dụng gì.
Dép lê mềm mại dẫm trên nền nhà, Đường Tô tập nhảy, dáng người càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng, đêm khuya im ắng, một chút âm thanh đi đường đều không có.
Đường Tô sờ soạng đi qua, lúc đang muốn đi vào phòng bếp, cả người đâm vào một bức tường cứng. Hơi quá đà, cả người cô bị đâm ngã ra sau, ‘bức tường’ vươn tay kéo cô vào trong lòng ngực.
Đường Tô bị đâm nên đau đầu, khi cô lấy lại tinh thần thì hoảng sợ phát hiện mình đang bị một người đàn ông cao lớn ôm.
“A!” Cô sợ tới mức kêu ra tiếng.
Trong lòng sợ hãi, toàn thân cứng đờ, trên da thịt điên cuồng mà nổi da gà.
“Buông tôi ra, anh là ai!” Đường Tô mới vừa duỗi tay muốn đẩy đối phương, tay cô vừa chạm vào lại sờ đến bộ ngực trần trụi, căng chặt cực nóng.
“Biếи ŧɦái!”
Đường Tô càng thêm hoảng sợ, điên cuồng mà giãy giụa, vậy mà trong phòng cô có biếи ŧɦái chạy vào!
“Đừng la, là tôi!” m thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên, ở trong bóng tối càng thêm dễ nghe.
Người phụ nữ trong lòng ngực giống một đám bông mềm mại, xoắn đến xoắn đi, còn dẻo, dán ngực hắn không ngừng cọ xát. Khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Cảnh Dương căng thẳng, hắn không đoán được đã trễ thế này mà cô vẫn chưa ngủ.
Bàn tay to lớn dễ dàng nắm lấy đôi tay giãy giụa của người phụ nữ giam cầm trong lòng ngực, hắn nhướng mày: “Đừng ồn! Là tôi, Nghiêm Cảnh Dương!”
Toàn thân Đường Tô đều khẽ run, đặc biệt là đôi tay bị đối phương khống chế, cô căn bản không giãy giụa được: “Cái gì? Nghiêm Cảnh Dương?”
“Nghiêm Cảnh Dương?”
Đầu óc hoảng loạn dần dần phản ứng lại, cô hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
“Đúng, là tôi.”
Cơ thể ấm áp của người con gái như không có xương cốt, vô ý thức mà dán hắn. Nghiêm Cảnh Dương híp mắt, buông tay cô, sau đó lui nửa bước ra sau, duỗi tay đi ấn chốt mở đèn điện ở chỗ cửa.
Trong phòng bếp lập tức sáng lên, giống như ánh sáng ban ngày có chút chói mắt.
Nhấc mi mắt lên, Đường Tô nhìn người đàn ông cao lớn cách mình một cánh tay, nửa người trên trần trụi, mà thân dưới chỉ quấn một cái khăn tắm muốn rớt. Cô kinh ngạc đến miệng nhỏ hoàn toàn không khép được. Vừa rồi còn tưởng rằng gặp biếи ŧɦái, thì ra là Nghiêm Cảnh Dương không mặc quần áo.
Nhưng mà, Nghiêm Cảnh Dương, biến. . . biến trở về thành người trưởng thành rồi?
Người đàn ông trước mặt có thân hình cao lớn, gương mặt đẹp trai xuất chúng, ngũ quan tinh xảo, góc cạnh rõ ràng mang theo lạnh lùng, dưới mũi cao, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, cả người lạnh lùng không thôi. Mà xuống chút nữa, dáng người hoàn mỹ như vậy càng không cần phải nói.
Người đàn ông cao lớn, mang theo khí thế bức người này chính là Tiểu Cảnh Cảnh!
Trong đầu Đường Tô có ký ức về Nghiêm Cảnh Dương, nhưng đều kém hơn so với trước mặt nên càng làm cho cô kinh ngạc hơn. Cũng khó trách nguyên chủ theo đuổi Nghiêm Cảnh Dương ba năm. Nhưng mặt ngoài nhìn qua, Đường Tô liền biết người đàn ông như vậy lạnh nhạt lại bạc tình, chạm vào không được, càng thêm nhận không nổi.
“Anh. . . Anh trở lại bình thường rồi.” Một lúc lâu, Đường Tô đánh vỡ im lặng.
Nghiêm Cảnh Dương nhìn cô, từ sau khi cơ thể thu nhỏ, đây vẫn là lần đầu tiên hắn có thể nhìn xuống Đường Tô mà không hề ngước nhìn lên. Bởi vì vừa rồi giãy giụa, cổ áo váy tơ tằm trên người cô hoàn toàn lệch đi, dưới ánh đèn trước ngực lộ ra một tảng lớn da thịt trắng nõn nà.
Mà phía sau đầu tóc cũng mang theo vài phần hỗn độn, rối tung, cả người Đường Tô mang theo vẻ đẹp yếu ớt, giống đứa bé đáng thương khi bị bắt nạt, môi đỏ răng trắng mà đứng ở đó, ngón chân nhỏ mất tự nhiên chạm đất, đôi mắt đen láy nhìn thẳng hắn.
Nghiêm Cảnh Dương cong môi, âm thanh trầm thấp: “Trở về như cũ rồi.”
Hắn có thể biến về như cũ, thật đúng là nhờ có cô!
Tác giả có lời muốn nói: 1. Tiểu Cảnh Cảnh + 1 cái hôn môi = (. . . ) Đại Cảnh Cảnh
2. Tiểu Cảnh Cảnh bò sữa trang cùng loại hình ảnh, đặt ở wei. . . Bác ( mỹ nhân vô sương )
3. Còn có cái nào xinh đẹp ma nhân tiểu yêu tinh còn không có cất chứa: 《 ta hủy đi quan xứng, cảm ơn 》[ xuyên thư ], nhìn vô sương ( mắt lấp lánh ), cầu ngươi, cầu ngươi, thu một chút này bổn văn văn, đẹp đát! Vô sương không có gì báo đáp, ngày mai thêm cái càng ~~mua~~~