Lọc Truyện

Đại mình tinh và chàng vệ sĩ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ở phim trường không một ai dám lại gần Dạ Ngân Tuyết chỉ cần nhìn sắc mặt u ám đáng sợ của cô thôi là bọn họ đã sợ lắm rồi. Trần Uyển Dư ngồi xuống cạnh cô khẽ cất giọng hỏi:

“Tiểu Tuyết! Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Sao trông cậu có vẻ tức giận quá vậy? Đã có ai đắc tội với cậu sao? Mà sao hôm nay không thấy An Vũ đâu? Cô vệ sĩ này là sao?”

“Ba của tớ đã bảo anh ấy đi làm nhiệm vụ rồi bảo chị ta đến đây bảo vệ cho tớ mà cậu có biết là nhiệm vụ đó nó nguy hiểm đến chừng nào không? Ba chính là muốn dồn anh ấy vào đường chết. Uyển Dư! Tối nay tớ sẽ đến nhà của cậu ngủ tớ đã nói rồi trừ khi An Vũ bình an quay trở về nếu không tớ sẽ không quay trở về.” Dạ Ngân Tuyết nói với ngữ điệu vô cùng tức giận, kiên quyết.

Trần Uyển Dư gật gật đầu:”Được! Cậu đừng tức giận nữa cậu xem mọi người thấy cậu tức giận đều không một ai dám lại gần hết.”

Dạ Ngân Tuyết hừ lạnh một tiếng rồi đứng lên bắt đầu cùng mọi người quay phim. Sau khi quay phim xong cô đi đến nơi khác chụp tạp chí, giới thiệu sản phẩm đến tối cô quay về nhà Trần Uyển Dư.

Trần Uyển Dư nhìn thấy cô vệ sĩ kia vẫn đi theo không rời nửa bước thì cất giọng hỏi cô:”Tiểu Tuyết! Còn chị ấy thì sao?”

Dạ Ngân Tuyết quay người lại gương mặt vô cùng lạnh nhạt bảo:

“Bây giờ chị có hai lựa chọn một là quay về hai là ngủ ở trong xe tùy chị chọn đừng đi theo làm phiền tôi.”

Nói xong, cô bước vào trong đóng cửa lại đi lên phòng nhìn từ cửa sổ cô nhìn thấy cô vệ sĩ ấy lên xe nằm ngủ trong xe thì lườm một cái:

“Uyển Dư! Cậu hãy đi lấy chăn đưa cho chị ta đi nếu không lỡ như chị ta chết cóng rồi lại bảo tớ ác.”

Trần Uyển Dư bật cười nói thầm:” Đúng là khẩu xà tâm phật mà.”

Trần Uyển Dư đi lấy chăn đem ra cho vệ sĩ:”Chị cầm lấy đi đây là Tiểu Tuyết bảo em đem ra cho chị, chị đừng để bụng những lời nói của cậu ấy cậu ấy là người trong nóng ngoài lạnh.”

“Tôi biết chứ! Thay tôi cảm ơn với tiểu thư.” Cô vệ sĩ nhận lấy chăn cười nhẹ.

Trần Uyển Dư bước vào phòng thấy cô đã thay đồ xong đang ngồi nghịch điện thoại thì lên tiếng:

“Cậu hãy ngủ sớm đi sáng sớm mai chúng ta còn phải đi đến thành phố B để quay phim nữa đó.”

“Tớ biết rồi.” Dạ Ngân Tuyết gật đầu đáp lại.

Gần nửa đêm, tiếng chuông điện thoại của Trần Uyển Dư reo lên Trần Uyển Dư khẽ mở mắt nghe điện thoại, bên kia ngay lập tức hỏi cô:

“Uyển Dư! Đã trễ lắm rồi Tiểu Tuyết vẫn còn lịch trình sao?” Dạ Khải Hiên cất giọng hỏi.

“Không có! Bọn em đã xong lịch trình từ sớm rồi.”

“Vậy tại sao đến giờ này Tiểu Tuyết vẫn còn chưa về chứ?” Đôi mày Dạ Khải Hiên nhíu chặt lại.

“Tiểu Tuyết vẫn còn giận chuyện chú bắt An Vũ đi làm nhiệm vụ cậu ấy nói trừ khi An Vũ bình an quay trở về nếu không cậu ấy sẽ không quay về đâu.”

“Vậy hiện tại em ấy đang ở cùng với em sao?”

“Vâng! Cậu ấy hiện tại đã ngủ rồi.”

“Vậy làm phiền em chăm sóc cho Tiểu Tuyết còn về chuyện của An Vũ anh sẽ tìm cách nói với ba của anh.”

“Vâng.”

Tắt máy, Dạ Khải Hiên nhẹ nhõm cứ tưởng cô đã xảy ra chuyện gì anh nói với mọi người:

“Bà nội! Ba! Mẹ! Tiểu Tuyết hiện tại đang ở cùng với Uyển Dư em ấy còn giận chuyện ba bắt An Vũ đi làm nhiệm vụ.”

“Cái con bé này đúng là cứng đầu nếu ở chung với Uyển Dư cũng không báo với mọi người một tiếng làm mọi người lo lắng, không ngủ được.” Lạc Tuyết Nhàn thở phào nhẹ trong lòng.

“Thôi bà nội cùng ba mẹ đi ngủ đi cũng đã khuya lắm rồi.” Dạ Khải Hiên cười nhẹ nói với mọi người.

Mọi người gật đầu đứng dậy quay trở về phòng của mình.

Thành phố B

Tại khách sạn, Trần Uyển Dư kéo vali vào phòng rồi nằm xuống giường nghỉ mệt Dạ Ngân Tuyết mắt còn đeo kính râm bước vào, hai tay khoanh lại, quan sát căn phòng, đôi mày khẽ cau lại chê bai:

“Phòng này sao nhỏ quá vậy? Lại còn có bụi nữa, màu của căn phòng này cũng không tối quá đi.”

Trần Uyển Dư ngồi dậy, thở dài một hơi:”Bà cô của tôi ơi! Căn phòng như thế mà cậu còn chê nhỏ sao? Đúng rồi! Nếu so với phòng của cậu thì quả thật nó nhỏ hơn nhưng mà ở đây tớ vẫn chưa thấy một hạt bụi nào cả màu của căn phòng này cũng ổn. Tất cả mọi thứ đều tốt đều ổn chỉ là do dạo này cậu khó ở quá thôi.”

Dạ Ngân Tuyết bĩu môi, nhún vai một cái dáng vẻ hưng hửng không đáp lại, Trần Uyển Dư hoàn toàn bó tay với cô chỉ có thể lắc lắc đầu:

“Tớ cũng không thèm chấp nhất với cậu tớ biết bây giờ tâm trạng của cậu vô cùng tệ nên nhìn cái gì cũng không vừa mắt, tớ chỉ mong sau An Vũ mau chóng quay về nếu không tớ thấy tớ sẽ chết mất.”

Dạ Ngân Tuyết vẫn không nói gì chỉ cầm kịch bản ngồi xuống giường đọc, Trần Uyển Dư đi lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm. Một lúc sau, Trần Uyển Dư đi tắm ra tay vẫn còn cầm khăn lau tóc thấy cô đã nằm ngủ say liền đi lấy chăn đắp cho cô.

Cốc! Cốc! Cốc! Trần Uyển Dư bước ra mở cửa, tay vẫn còn lau tóc cô cất giọng hỏi:”Ai vậy?”

Nam Hoàng Trung nhướng mày nhìn cô lên tiếng:”Là anh!”

Trần Uyển Dư tròn mắt, ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện rõ sự ngạc nhiên:

“Hoàng Trung? Tại sao anh lại ở đây?”

“Anh đến đây làm nhiệm vụ biết em cùng Tiểu Tuyết ở đây nên anh đến thăm sẵn tiện đem đồ ăn cho hai người. Tiểu Tuyết đâu rồi?” Nam Hoàng Trung cầm túi đồ ăn đưa lên.

“Cậu ấy đã ngủ rồi.” Trần Uyển Dư đưa mắt nhìn vào trong ý chỉ cho anh thấy.

Thấy cô đã ngủ, Nam Hoàng Trung đưa túi đồ ăn cho Trần Uyển Dư:

“Vậy em cầm lấy đồ ăn anh phải đi đây.”

Trần Uyển Dư gật đầu cầm lấy túi đồ ăn rồi đóng cửa lại, đặt túi lên bàn cô lấy đồ ăn ra toàn là những món Dạ Ngân Tuyết thích ăn, chỉ có một hộp khác biệt trong đó cô liền biết đó là dành cho mình, trong lòng có chút buồn, chua chát.

Cốc! Cốc! Cốc! Cốc! Trần Uyển Dư nhìn ra phía cánh cửa rồi bước ra mở.

” Surprise! Tiểu Tuyết! Em có thích không?” Tạ Anh Minh cầm một bó hoa hồng to đùng, đưa trước mặt Trần Uyển Dư khiến cho cô giật bắn cả mình, quăng luôn khăn lau đầu ra phía đằng sau, mắt trợn lên không khỏi kinh ngạc, thản thốt.Thấy im lặng, Tạ Anh Minh lấy bó hoa ra nhìn, thấy Trần Uyển Dư anh liền thu bó hoa lại, nhíu mày hỏi cô:”Tại sao lại là cô? Tiểu Tuyết đâu? Cô ở chung phòng với cô ấy sao?”

Thấy Tạ Anh Minh ngó vào trong Trần Uyển Dư liền bước lên một bước che lại, mắt trừng trừng, vẻ mặt khó chịu, lườm lườm anh:

“Tại sao anh lại ở đây? Anh đi theo Tiểu Tuyết đến tận đây sao? Còn nữa chuyện tôi ở cùng với Tiểu Tuyết bộ lạ lắm hay sao mà phản ứng của anh lại như vậy? Tiểu Tuyết đã ngủ rồi mời anh về cho.”

“Vậy cô chuyển giúp tôi bó hoa này cho cô ấy.” Tạ Anh Minh đưa hoa cho cô, nhờ vả.

Trần Uyển Dư cười như không, thản nhiên đáp lại:

“Xin lỗi! Tôi không rảnh để chuyển nếu như anh muốn tặng cho cậu ấy thì đợi cậu ấy thức dậy rồi nhìn thấy cậu ở đi ra khỏi phòng lúc đó hãy xuất hiện tặng cho cậu ấy.”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT