Lọc Truyện

Đại mình tinh và chàng vệ sĩ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Thành phố B

Trong một căn nhà nhỏ cách không xa bãi biển, ở căn phòng rất nhỏ Dạ Ngân Tuyết sắc mặt nhợt nhạt nằm hôn mê trên giường, ánh nắng dịu nhẹ bên ngoài hắt vào khiến cho sắc mặt không một chút sức sống của cô lộ rõ hơn.

Đôi mày của cô khẽ cau lại, đôi mắt từ từ hé mở đảo qua lại nhìn xung quanh.

“Cháu đã tỉnh lại rồi sao?” Một người phụ nữ trung niên bước vào thấy cô đã tỉnh lại thì vui mừng vô cùng.

“Cháu đợi bác một chút bác sẽ đi lấy cháo cho cháu ngay.” Người phụ nữ trung niên ấy vội vàng đi xuống bếp lấy cháo cho cô.

Dạ Ngân Tuyết vẫn chưa định hình được chuyện gì? Cô nhìn bộ đồ mình đang mặc không phải là đồ của cô hơn nữa đây là đâu? Chẳng phải cô đã bị rơi xuống biển sao? Người phụ nữ lúc nãy đã cứu cô sao?

Người phụ nữ trung niên ấy bước vào với chén cháo trên tay, ngồi cạnh giường thổi thổi đưa cho cô:

“Cháu hãy ăn chút cháo đi.”

Dạ Ngân Tuyết cầm lấy chén cháo gương mặt vẫn ngơ ngác nhìn người phụ nữ ấy, bà ấy hiểu cô muốn hỏi gì liền nói với cô:

“Đây là nhà của bác bác thấy cháu bất tỉnh ở bờ biển nên bác mới đưa cháu về đây. Xin lỗi! Ở đây cách xa bệnh viện với lại bác không có đủ tiền để đưa cháu vào bệnh viện chỉ có thể nhờ một cô bác sĩ gần đây chữa cho cháu thôi.”

“Dạ không có sao! Bác đã cứu cháu cháu cảm ơn còn không kịp sao có thể trách gì bác được chứ?” Dạ Ngân Tuyết cười nhạt lắc lắc đầu nói.

“Cháu tên gì? Nhà cháu ở đâu?”

“Cháu tên Dạ Ngân Tuyết cháu sống ở thành phố S.”

“Bác tên Lâm Đường Hy sau này cháu cứ gọi bác là bác Lâm là được rồi, mà tại sao cháu từ thành phố S lại ở đây? Lại còn bị trôi dạt ở biển nữa chứ?”

“Cháu có công việc ở đây cháu bị người khác hãm hại rơi xuống biển.”

“Trời đất! Ai lại độc ác đến như vậy? Vậy cháu có biết ai đã hại cháu không?” Lâm Đường Hy thật sự không thể ngờ lại có người độc ác đến như vậy.

Dạ Ngân Tuyết lắc đầu, Lâm Đường Hy đứng dậy nhìn cô:

“Thôi cháu hãy mau ăn đi rồi nằm nghỉ dưỡng sức bác ra ngoài đây.”

Thành phố S, bệnh viện Ái Tâm

Roxy khẽ mở mắt tỉnh lại Tô Khiết Du thấy Roxy tỉnh lại thì mau chóng gọi bác sĩ, bác sĩ mau chóng có mặt kiểm tra cho cô, cô đã không sao Tô Khiết Du cũng thấy vui trong lòng.

Roxy nhớ đến Dạ Ngân Tuyết, vẻ mặt lo lắng hỏi Tô Khiết Du:

“Tiểu thư! Tiểu thư! Cô ấy sao rồi? Cô ấy không sao chứ?”

Sắc mặt của Tô Khiết Du trầm xuống, buồn bã, đau lòng trả lời:

“Tiểu Tuyết bị rơi xuống biển đến giờ vẫn chưa tìm thấy.”

Roxy trợn mắt kinh hãi, tự trách vì đã không bảo vệ được Dạ Ngân Tuyết:

“Vậy có bắt được kẻ đã hại tiểu thư chưa ạ?”

“Vẫn chưa.” Tô Khiết Du lắc lắc đáp.

Đột nhiên cô nhớ đến chuyện gì liền gấp gáp, vội vàng nói với Tô Khiết Du:

“Đúng rồi! Vòng tay của cháu đâu rồi? Dì có thấy không?”

Tô Khiết Du đưa túi đồ cho Roxy cô nhanh chóng tìm kiếm chiếc vòng tay rồi nói:

“Dì có laptop không? Trong vòng tay của cháu có gắn camera không chừng có thể giúp mọi người tìm được kẻ đã hãm hại tiểu thư.”

“Thật sao? Vậy để dì cho người mang laptop đến.” Tô Khiết Du vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho Hạo Dương.

Hạo Dương cùng Hạo Tư, Tô Vũ nhanh chóng đến bệnh viện, mang theo laptop mọi người bắt đầu kết nối vào máy tính, trên màn hình hiện ra cảnh hai người đàn ông đuổi theo Dạ Ngân Tuyết và Roxy rồi bắn và đâm Roxy đuổi cùng giết tận Dạ Ngân Tuyết. Camera quay rất rõ gương mặt của hai người đàn ông đó.

“Như vậy tốt quá rồi! Chúng ta có thể mau chóng bắt được kẻ hãm hại Tiểu Tuyết.” Hạo Dương cảm thấy có chút vui trong lòng, cuối cùng cũng sắp có thể tìm ra được kẻ năm lần bảy lượt hãm hại cô.

“Chúng ta nhất định sẽ bắt kẻ đó chết không toàn thây, năm lần bảy lượt hại Tiểu Tuyết ngày tàn của kẻ đó sắp đến rồi.” Hạo Tư đến giờ vẫn còn tức giận khi anh nghe Dạ Ngân Tuyết bị người khác hãm hại anh hận không thể đem kẻ đó ra băm thành từng mảnh.

Thành phố B

“Mẹ ơi ~ Con về rồi đây!” Một cô gái vẻ ngoài đáng yêu, giọng nói trong trẻo gọi Lâm Đường Hy.

Nghe bên ngoài có tiếng người Dạ Ngân Tuyết bước ra xem xem, Lâm Đường Hy cũng từ nhà bếp bước ra thấy con gái của mình miệng ngay tức khắc nở nụ cười:”Nhã Lệ! Con về rồi sao?”

Lăng Nhã Lệ vừa nhìn thấy cô miệng há to, môi mấp máy hét lớn tên của cô:

“Selina! Chị đúng là Selina! Đúng là chị rồi.”

“Đúng vậy! Chị là Selina.” Dạ Ngân Tuyết cũng không quá bất ngờ khi có người nhận ra mình.

“Nhã Lệ! Con biết cô ấy sao?” Lâm Đường Hy ngơ ngác, hỏi con gái của mình.

“Tất nhiên là con biết rồi! Chị ấy chính là đại minh tinh Selina người mà con nói với mẹ đó. Con dâu tương lai của mẹ đó.” Lăng Nhã Lệ nhảy cẫng lên vì quá phấn khích, vui mừng.

“Con…con dâu?” Mặt của cô ngơ ra, nhíu mày khó hiểu.

“Chắc là chị vẫn chưa biết để em giới thiệu lại cho chị biết. Em tên Lăng Nhã Lệ là em gái của Lăng An Vũ còn người phụ nữ xinh đẹp này chính là mẹ của em cùng tức là mẹ của anh ấy Lâm Đường Hy.” Lăng Nhã Lệ tự chỉ vào mình rồi giới thiệu Lâm Đường Hy cho cô biết.

Mắt của Dạ Ngân Tuyết trợn ngược lên quá đỗi kinh ngạc:

“Bác…bác…chính là mẹ của anh An Vũ?!”

“Thì ra con chính là bạn gái của An Vũ, thật trùng hợp đó.” Lâm Đường Hy cũng không khỏi bất ngờ khi biết người mà mình cứu lại là bạn gái của con trai mình.

“Nhưng mà chẳng phải hai ngày nay báo liên tục đưa tin là chị bị rơi xuống biển ai cũng tưởng là chị đã chết rồi.” Lăng Nhã Lệ không hiểu lên tiếng hỏi cô.

“Đúng là chị bị rơi xuống biển và được mẹ của em cứu nên chị mới có mặt ở đây.”

“Thì ra là như vậy chúng ta thật sự là rất có duyên mà tại sao chị lại bị rơi xuống biển vậy? Nghe nói là chị bị người ta đẩy xuống sao?”

“Chị bị người ta truy sát đến vách đá chị bị họ dồn đến đường cùng và trượt chân rơi xuống biển.”

“Ai lại có thể độc ác đến như vậy chứ?” Lăng Nhã Lệ cảm thấy tức giận thay cho cô.

Đột nhiên Lăng Nhã Lệ nhớ đến chuyện gì đó liền thốt lên:

“À đúng rồi! Chắc là anh hai hiện tại đang rất đau lòng, khổ sở khi tưởng rằng chị đã chết em phải gọi cho anh ấy cho anh ấy một bất ngờ.”

Vừa nói xong, Lăng Nhã Lệ lấy điện thoại gọi cho Lăng An Vũ ngay lập tức:

“Alo! Anh hai! Anh có bận việc gì không? Nếu không thì anh hãy mau về nhà đi.”

Lăng An Vũ nhốt mình ở trong phòng, gương mặt phờ phạc lộ rõ sự đau khổ:

“Bộ ở nhà có chuyện gì sao? Tại sao đột nhiên lại gọi anh về?”

“Ây da~ Anh đừng có hỏi nhiều nữa anh hãy mau về ngay đi có một bất ngờ vô cùng lớn dành cho anh đó.” Lăng Nhã Lệ cười cười, hối thúc anh mau quay về.

“Được rồi! Anh về ngay.” Lăng An Vũ tắt máy, thở dài một hơi bây giờ có bao nhiêu bất ngờ thì anh cũng không thể vui nổi, cô không còn thì cuộc sống của anh đã trở nên đen tối rồi.

Lăng Nhã Lệ thích thú nói với cô:”Vậy là xong! Chắc là tối nay anh hai của em sẽ quay về đến đây, chậm lắm là sáng mai là có mặt.”

“Đúng rồi! Nhã Lệ! Chị muốn em hãy giữ bí mật chuyện chị còn sống và ở đây nếu như tin chị còn sống lộ ra ngoài thì chị sợ những bọn người đó sẽ tìm đến đây đến lúc đó em và bác gái cũng sẽ gặp nguy hiểm.” Dạ Ngân Tuyết cẩn thận nói.

“Em biết rồi! Chị yên tâm em sẽ không nói chuyện này cho ai biết đâu.”

Ánh nắng dần tắt đi, một buổi chiều vô cùng ảm đạm ở Dạ viên Dạ Thành Đông ôm Hạ Tử Quyên trong lòng, an ủi bây giờ anh không thể gục ngã được nếu như anh gục ngã thì Hạ Tử Quyên phải làm sao?

Tiếng chuông điện thoại của Dạ Thành Đông vang lên, anh nghe máy xong liền ngồi dậy thay quần áo Hạ Tử Quyên khẽ quay đầu qua nhìn anh:

“Anh định đi đâu vậy?”

“Hạo Dương vừa mới báo cho anh đã bắt được hai tên đã đẩy Tiểu Tuyết xuống biển rồi.” Vừa mặc áo anh vừa trả lời.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT