Lọc Truyện

Đại Minh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Các nhóm quân Thanh dựng thang bao vây và bắt đầu tiến về phía trước, chỉ cần đến gần tường thành và đặt thang bao vây lên tường thành, quân Thanh có thể trực tiếp leo thẳng lên trên! 

Lúc này, mỗi một người lính quân Minh đều nổi cơn thịnh nộ, một khi quân Thanh đột phá thành, hàng vạn bá tánh trong toàn thành sẽ chết, bất kể thế nào cũng phải đẩy lùi quân man rợ! 

Khi quân Minh ở xa thì dùng cung tên bắn, khi đến gần thì tạt nước sôi làm bỏng và dùng gạch đá đập, mỗi khi có quân Thanh tới gần đầu thành, đao rựa lập tức hung hăng vung tới. Hai bên hoàn toàn bị nhốt trong một trận chiến chết chóc. 

Dưới ý chí thống nhất, hai đợt tấn công liên tiếp của quân Thanh đã bị quân Minh đẩy lùi mạnh mẽ. Dưới bức tường thành, hàng trăm xác quân Thanh nằm la liệt không đếm xuể! Tuy nhiên quân Minh cũng gặp khó khăn không kém, dù sao thì sự hung hãn của quân Thanh không dễ dàng bị lu mờ, dù chiếm được vị trí thuận lợi nhưng quân Minh vẫn bị quân Thanh chặt đầu rất nhiều! 

Viên Tiếu nhìn chằm chằm vào những biến động trên chiến trường. Hắn chỉ có hơn hai nghìn người trong tay, không được để mất cảnh giác, một sơ suất nhỏ sẽ dẫn cả đoàn đến mồ chôn tập thể. Hắn đưa chiếc kính viễn vọng trên người cho Tôn Thừa Tông và yêu cầu Tôn Thừa Tông tìm kiếm vị tướng đang chỉ huy quân đội nhà Thanh. 

Thấy thời gian càng lúc càng muộn, lúc này đã gần tối, lòng Viên Tiếu hơi xao động, hét lớn: "Tôn Đăng Phong!" 

Tôn Đăng Phong ở bên kia vội vàng chạy tới, hô: "Viên tướng quân!" 

"Ta lệnh cho ngươi lập tức dẫn năm trăm kỵ binh rời khỏi thành từ cổng phía bắc. Hãy thắp đuốc cho ta, mỗi người hai ngọn đuốc, chạy trốn ra xa mười dặm. Khi trời tối, hãy thắp đuốc cho ta, dàn đội hình ra, tiến quân về phía nhà Thanh. Quân đội tấn công bên sườn!" 

Viên Tiếu lớn giọng quát. 

Tôn Đăng Phong hét lớn: "Tuân lệnh!" 

Sau đó xoay người rời đi. 

Viên Tiếu kêu lên: "Lão già, thế nào rồi? Có tìm được Nhạc Thác không?" 

Tôn Thừa Tông quen thuộc với tất cả các tướng lĩnh quyền lực của nhà Thanh, chắc chắn nhận ra được tướng quân Nhạc Thác chứ đừng nói đến việc tìm ra hắn ta. 

Đã đến lúc Nhạc Thác phải chết ở thành Cao Dương. Sau hai hoặc ba cuộc tấn công liên tiếp vào thành, quân Thanh thất bại quay về. Nhạc Thác cảm thấy hơi lo lắng, nếu năm nghìn người vẫn không thể phá vỡ thành Cao Dương, đó chắc 

chắn là một trò cười cho thiên hạ! Mẹ kiếp, sao Cao Dương lại tập hợp nhiều quân Minh như vậy chứ! 

Trong lòng Nhạc Thác đang suy nghĩ, bất giác thúc ngựa chiến tiến lại gần phía trước, lúc này cách thành chưa đầy 800 mét, ở khoảng cách này cung tên không thể nào bắn tới được. 

Nhưng tại sao hắn ta biết được khẩu súng trường trong tay Viên Tiếu có tầm bắn xa hơn một nghìn mét? 

Tôn Thừa Tông đột nhiên hét lên: "Tìm được rồi, tìm được rồi! Viên Tiếu, nhìn về hướng ngón tay của ta. Người cưỡi ngựa đỏ dưới lá cờ lớn hướng về phía biên giới xanh chính là chỉ huy cánh phải của bọn họ, Bối Lặc Nhạc Thác!" 

Viên Tiếu giơ súng trường lên, cẩn thận nhìn qua ống ngắm, đúng vậy, hắn nhìn thấy một con ngựa màu hạt dẻ và một vị tướng cường tráng, tay cầm roi chỉ huy trận chiến, tuy trời đã bắt đầu tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ! 

Viên Tiếu vui mừng khôn xiết, bắt đầu nhắm bắn. Ở khoảng cách xa như thế này, tốc độ gió hiện tại và ảnh hưởng của trọng lực cần được cân nhắc thật kĩ lưỡng, sai một ly là đi một dặm! 

Tâm trí của Viên Tiếu nhắm thẳng vào Nhạc Thác, tất cả năng lượng của hắn đều tập trung, hắn từ từ đặt ngón trỏ lên cò súng và chĩa vào đầu Nhạc Thác! 

Bùm! 

Một tiếng súng vang lên! 

Nhạc Thác nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình ở ngoài khoảng cách tám trăm thước rồi vẫn có người có thể bắn tỉa mình. Cho dù là thiên hạ đệ nhất xạ thủ cũng hoàn toàn không có cách nào bắn ra cung tiễn ở cự ly xa như vậy. Cho dù là hỏa tranh, điểu thương, tầm bắn cũng cùng lắm hai ba trăm thước, không có khả năng uy hiếp đến mình. 

Tuy nhiên, hắn ta làm sao biết được rằng Viên Tiếu không phải người của thế giới này, sát thương của khẩu súng trường trong tay hắn đã vượt quá sức tưởng tượng của nhân loại! 

Nhạc Thác đang chỉ huy trận chiến, đột nhiên toàn thân trở nên cứng đờ, viên đạn găm vào giữa hai lông mày, tuy khoảng cách 800 mét rất xa nhưng đối với một khẩu súng trường có sức tấn công mạnh mẽ, đầu Nhạc Thác bị thủng một lỗ lớn. 

Nhạc Thác không nói một lời, ngã ngửa ra đất, chết ngay tại chỗ! 

Bên cạnh Nhạc Thác, phó tướng Tát Nhĩ Đốn kinh hãi đến mức mặt trắng bệch, Bối Lặc gia ngã ngựa, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? 

Những người bên cạnh cũng sợ hãi, nhanh chóng bế Nhạc Thác lên, họ thấy khuôn mặt của Nhạc Thác đầy máu, đầu bị vỡ nát. 

“Tướng quân, Bối Lặc gia bị tập kích, đã mất mạng rồi!” 

Tát Nhĩ Đốn nghe xong suýt chút nữa bị dọa chết, Nhạc Thác chính là dũng tướng mà Hoàng Thái Cực coi trọng nhất, thích nhất, cứ như vậy bỏ mạng ở chỗ này, bản thân hắn ta tuyệt đối không thể thoát được liên can. Đừng nói hạ gục một thành Cao Dương nhỏ, cho dù có chiếm được phủ Bảo Định, chắc chắn bọn họ cũng không thể tự cứu được mình! 

Tát Nhĩ Đồ nổi giận: "Thằng khốn! Thằng khốn! Truyền lệnh, toàn quân xuất kích, báo thù cho Bối Lặc Nhạc Thác!" 

Tát Nhĩ Đồ vừa nói xong, Viên Tiếu lại bóp cò! 

Bùm! 

Tát Nhĩ Đốn cảm thấy ngực đau nhói, chậm rãi cúi đầu xuống, hắn nhìn thấy ngực mình xuất hiện một cái lỗ, máu tươi bắt đầu tuôn ra! 

Tát Nhĩ Đốn lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, hắn không ngờ lại bị quân Minh tấn công từ khoảng cách xa như vậy, sao bọn họ có thể làm được chuyện này? 

Cơ thể của Tát Nhĩ Đốn rung chuyển rồi ngã khỏi ngựa! 

Tướng quân và phó tướng lần lượt bị giết, tin tức nhanh chóng được lan truyền! Toàn bộ quân Thanh bắt đầu trở nên hỗn loạn, không còn người chỉ huy. 

Trác Bố Thái tuyệt vọng kiềm chế quân Thanh, chuẩn bị rút lui và đợi đội quân tiếp theo đến trước khi thực hiện bất kỳ kế hoạch nào. Nhưng làm sao Viên Tiếu có thể bỏ qua cơ hội này được? 

Từ xa Viên Tiếu đã nhìn thấy đội hình của quân Thanh đang nháo nhác hết lên, trong lòng hắn vui mừng khôn xiết vì mình đã thành công! 

Viên Tiếu giận dữ hét to: "Tập hợp tất cả kỵ binh, mở cổng thành và tấn công toàn lực! Đánh bại người Tác-ta!" 

Viên Tiếu ra lệnh, toàn bộ kỵ binh ra tay, các tướng quân Tôn gia ở phía trước, tay cầm thật chắc quả lựu đạn do Viên Tiếu gửi đến, một đội kỵ binh lao như gió ra khỏi thành Cao Dương! 

Lúc này quân Thanh vô cùng rối rít, Nhạc Thác đã chết, Cách Lí Cáp cũng vậy! Hàng ngàn quân Thanh đã hoàn toàn mất đi trụ cột, ngay cả Tô Khắc Cáp đang tấn công thành cũng đã rút quân! 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT