Lọc Truyện

Đại Minh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 35 Mạo hiểm

Thành Cao Dương. 

Hiện tại thành Cao Dương đã trở thành một vùng hải dương rộn rã, một đòn kiến tạo thành công, chủ tướng Nhạc Thác và dũng tướng Tát Nhĩ Đốn, Tô Khắc Cáp mất mạng, Trác Bố Thái trọng thương, quân Thanh chạy trối chết, đây là đại thắng, tiếp nối lần trước, đại thắng một lần nữa! 

Quân Minh bắt được hơn hai trăm người quân Thanh, giết chết hơn sáu trăm người quân địch, các loại vật tư chất đống như núi! 

Toàn bộ thành Cao Dương không còn giữ thái độ sợ hãi dân tộc Mãn Châu, chẳng qua cũng chỉ có thế thôi! Viên đại nhân dùng chút mưu kế, đánh tan liên tiếp ba đợt tấn công của quân Thanh, thậm chí đánh đến mức quân Thanh không còn sức để phản kháng! 

Về phần hai, ba ngàn binh lực dưới tay Viên Tiếu, hiện tại đã trải qua ba lần lễ rửa tội của khói lửa chiến tranh, từng người một ban đầu đều ngây ngô đã trở nên thành thục hơn, đại thắng liên tiếp, bọn họ để lộ ra sát khí hung bạo, đằng đằng sát khí, nếu có một người nói những lời khó nghe với Viên Tiếu thì bọn họ không ngần ngại xắn tay áo liều mạng với đối phương! 

Đây chính là sức mạnh tinh thần, bây giờ bọn họ đều tôn thờ Viên Tiếu, thậm chí sự kính trọng ấy còn vượt xa Tôn Thừa Tông! 

Nơi làm việc của quan huyện tại Cao Dương, Tôn Thừa Tông ngồi giữa, Viên Tiếu đến cùng Quách Hữu Đạo, Tôn Thừa Tông bây giờ đang phấn khích tột cùng, xem như bản thân đã thực sự đào được bảo bối, đóng cửa ngồi trong nhà, cũng có thể nhặt được một dũng tướng có một không hai, Vu Kỷ, Vu Gia, Vu Quốc, đều là những chuyện may mắn khó mà có được! 

Tôn Thừa Tông lại phải gấp gáp phi hơn bảy trăm dặm, báo thắng cho kinh thành, tuy rằng thương vong lần này của quân Thanh không lớn, nhưng nhân vật đã chết lại vô cùng quan trọng, dũng tướng Nhạc Thác, đây chính là dũng tướng được Hoàng Thái Cực coi trọng nhất, quý danh là Bối Lặc! 

Chỉ cần một cái đầu của Nhạc Thác, là có thể đứng trên hàng ngàn hàng vạn người của dân tộc Mãn Châu, từ lúc xảy ra chiến tranh đến nay, triều đại nhà Minh chưa từng gây ra tổn thất lớn nào cho tên đầu sẻ của bên địch, lúc này đây, thực sự muốn làm một phen chấn động cả triều đình và dân chúng. 

Chẳng qua, Viên Tiếu và Quách Hữu Đạo lại không cao hứng đến như vậy, Quách Hữu Đạo có chút lo lắng, dù sao chủ lực của quân Thanh đã cách cánh phải chỉ còn ba mươi dặm, đây chính là binh lực hai vạn người, có thể bị nghiền ép bất cứ lúc nào, binh lực hùng hậu như vậy, thành Cao Dương tuyệt đối không thể chống lại, một nơi nho nhỏ như Cao Dương không thể nào ngăn cản được, có thể nói, bây giờ thành Cao Dương đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, dân chúng vì đại thắng mà đầu óc mê muội, hoàn toàn không nhận ra nguy cơ rình rập đằng sau chiến thằng này. 

Quách Diệp cũng đang lo lắng chuyện này, một khi quân Thanh tiếp tục tiến công, dù thế nào thành Cao Dương cũng khó có thể chống đỡ được, binh lực quá mức chênh lệch. 

Quách Hữu Đạo trầm giọng nói: “Các lão, đây vẫn chưa là lúc để chúng ta cao hứng, chủ lực của quân Thanh vẫn còn, có thể phát động tiến công chúng ta bất cứ lúc nào, tất cả có đến hai vạn binh lực, cho dù Viên tướng quân có lợi hại đến đâu, cũng là song quyền nan địch tứ thủ*…” 

*Song quyền nan địch tứ thủ: hay tay không đánh lại bốn tay. Ý nói một người không thể đánh lại đám đông. 

Quách Diệp cười khổ, đây đâu phải song quyền nan địch tứ thủ? Phải nói là hai tay chống lại hơn mười tay địch! 

Tôn Thừa Tông cân nhắc nói: “Thật sự không thể sao? Nhạc Thác vừa chết, quân Thanh như rắn mất đầu, trong khoảng thời gian ngắn, tuyệt đối bọn chúng không dám tấn công thành Cao Dương một lần nữa, hơn nữa bọn chúng không biết thực lực chúng ta ra sao, nếu tùy tiện tấn công, một khi lại xuất hiện thất bại lớn, tướng lĩnh của bọn chúng chắc chắn khó thoát tội!” 

Quách Diệp cười khổ nói: “Lão gia tử, tuy rằng nói như vậy, nhưng chúng ta vẫn nên đề phòng chuyện lỡ như, ngộ ngỡ quân Thanh bức ép quá mức thì sao? Từ trước đến nay dân tộc kia vẫn luôn tàn nhẫn, một khi những tên này phát điên, thật đúng là không dễ đối phó…” 

Tôn Thừa Tông hỏi: “Viên Tiếu, vậy theo ý của ngươi thì sao?” 

Viên Tiếu ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút, đáp: “Kế nghi binh, chúng ta cố ý bày bố nghi binh, trong lòng quân Thanh bây giờ đang bất ổn, chúng ta chỉ cần bày ra đủ khí thế, ngược lại có thể hù dọa ngăn cản quân Thanh, ừm, có thể cắm cờ khắp thành Cao Dương, để bọn chúng nhìn không ra rốt cuộc chúng ta có bao nhiêu binh lực, sau đó, ở hai bên cao nguyên phía Đông và phía Nam thành Cao Dương, đóng đô một phần binh lực, bày ra tư thế giống như đang chuẩn bị tiến công, tóm lại, chúng ta càng thể hiện ra sức mạnh của mình, chúng càng không dám phát động bất kì cuộc tấn công nào vào chúng ta!” 

Tôn Thừa Tông nhìn Viên Tiếu với vẻ mặt tán thưởng, hắn đã sớm có ý này trong đầu, chỉ là như vậy phải quân Thanh lên tiến công, nhất định không được, nhất định phải chủ động đánh trước để ra uy, như vậy mới có thể chân chính ngăn cản cuộc tiến công của quân Thanh! 

Viên Tiếu nói tiếp: “Trong thành cắm cờ, phái bốn trăm người tuần tra qua lại, binh lực còn lại, điều tất cả ra ngoài thành. Ta để một đội quân tinh nhuệ, trực tiếp phát động tấn công quân Thanh, gây áp lực lên bọn chúng...” 

Tôn Thừa Tông nhíu mày, đáp: “Viên Tiếu, làm như vậy có phải là quá mạo hiểm không?” 

Viên Tiếu cắn răng nói: “Tìm sự phú quý trong hiểm nghèo, hiện tại chúng ta chỉ có thể làm như vậy, mới có thể thật sự chấn nhiếp quân Thanh, dựa vào chút may mắn hoàn toàn đánh tan tâm lý của bọn chúng!” 

Quách Hữu Đạo có chút lo lắng nhìn Tôn Thừa Tông, phát động tiến công? Với chút binh lực của họ, còn chưa đủ để lấp đầy kẽ răng cho người ta, bọn chúng có tới tận hai vạn quân tinh nhuệ! 

Viên Tiếu mạnh mẽ lên tiếng: “Ta sẽ dẫn một ngàn tướng sĩ tinh nhuệ nhất, đợi lúc nửa đêm tiếp cận quân Thanh, bọn chúng không rõ thực hư, đại quân nhất định sẽ rút lui, đây gọi là nghi binh, chúng ta phải bày xong mê hồn trận mới được, nếu chỉ có cắm thêm cờ, chỉ sợ khó có thể dọa được quân Thanh. Chúng ta phái thêm sáu trăm binh sĩ đến bên sườn quân Thanh, đốt nhiều đuốc, bọn chúng tuyệt đối không dám lại gần, chỉ cần bọn chúng lui về sau, ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho thành Cao Dương trong vòng mười mấy ngày. Còn về sau này, chỉ có thể đi một bước tính tiếp một bước ” 

Viên Tiếu nói không sai, chỉ dựa vào cách cắm những lá cờ sẽ không dọa được quân Thanh, như vậy thực sự quá mạo hiểm, quân Thanh cũng không phải là lũ ngốc, ngộ nhỡ bị thăm dò thực hư ra sao, đương nhiên thành Cao Dương sẽ bị hủy diệt. 

Tôn Thừa Tông trầm tư một lát, gật gật đầu, đáp: “Được rồi, nếu ngươi đã cố ý muốn đi nước này, vậy cũng tùy thuộc vào ngươi, nhưng mà, nhất định phải biết bảo trọng cơ thể, bất luận như thế nào, cũng không thể dễ dàng mạo hiểm, đại Minh ta được một hổ tướng không phải là chuyện dễ dàng...” 

Viên Tiếu cười cười, ngạo nghễ nói:“Lão già cứ yên tâm, trên đời này người có thể lấy được mạng của Viên Tiếu ta, vẫn chưa xuất hiện đâu! Chỉ là tập kích ban đêm mà thôi, ta nhất định sẽ phủ đầu được bọn chúng!” 

Viên Tiếu nói xong, xoay người đi ra ngoài chuẩn bị, chuyện này không thể chậm trễ, đợi đến lúc quân Thanh đi trinh sát nhìn ra được sơ hở, đến lúc đó mới hành động thì đã muộn! 

Viên Tiếu đi đến thao trường, ra lệnh cho Tôn Đăng Phong và Tôn Xương Hạo tập hợp tất cả binh sĩ. 

“Các huynh đệ, hôm nay sau nửa đêm, ta muốn dẫn các ngươi đi làm một vụ buôn bán lớn, tập kích dân tộc Mãn Châu, trong các ngươi, có ai sợ không?” 

Viên Tiếu quát lớn hỏi. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT