Hạ Diệu Diệu kéo anh lại, theo thói quen bắt đầu không ngừng trách móc anh.
Hà An nhất thời không biết nên vui khi Hạ Diệu Diệu lại tập trung tinh thần lên người mình, hay là nên trách bản thân chữa lợn lành thành lợn què, gợi lại sự “quan tâm” mà vốn dĩ có thể tránh được. Nhưng vẻ mặt vui sướng tự đắc kia đã chứng minh là anh cần về sau.
Cho dù là loại nào, thì ánh mắt của Hạ Diệu Diệu đều phải đặt trên người anh.
Hạ Diệu Diệu vô tư, quay đi quay lại đã quăng chuyện của người khác sang một bên. Cô có suy nghĩ nhiều hơn cũng có tác dụng gì, huống hồ đó là việc cá nhân của Văn Bác. Văn Bác tôn trọng cô và Hà An, cô cũng không thể nào không biết2lý lẽ đi buôn dưa lê chuyện của người ta.
Buổi tối lúc Hạ Diệu Diệu vui vẻ cùng Hà An tan ca trở về, thấy trên chiếc bàn nhỏ trong phòng ăn có mấy món ăn, liền nhỏ giọng nghi hoặc nhìn Hà An ở sau lưng: “Phòng bên trở lại rồi?” Hà An mặt không đổi sắc giúp cô cởi áo ngoài và găng tay, lại giúp cô vén sợi tóc tán loạn ra sau tai, anh nhìn cô: “Hai hôm nay em vất vả rồi, đặc biệt làm để khao em.” Để em bớt nổi giận, tất nhiên mấy chữ sau anh biết điều không nói ra.
Hạ Diệu Diệu nghe vậy vui vẻ mỉm cười đi qua: “Anh tự làm à?” Gần đây Hà An biết làm việc nhà không phải là giả, nhưng anh chưa từng làm được món ăn nào ra8hồn. Bát mì sống lần trước cô vẫn còn nhớ như in.
Hà An không nói gì.
Hạ Diệu Diệu nhìn ba món một canh trên bàn, nụ cười càng đậm hơn, dưa chuột xào trứng, mướp xào thịt, cà tím xào, canh cà chua trứng, còn có một nồi cơm to. Hạ Diệu Diệu vui vẻ quay người ôm lấy Hà An: “Cảm ơn anh.” Anh tiến bộ rồi: “Không ngờ anh lại âm thầm luyện tay nghề, em thật sự rất cảm động, bình thường em còn hay mắng mỏ anh, xin lỗi, mấy ngày nay anh vất vả rồi.” Bảo bối lớn nhà cô quả nhiên là một cái hồ lô đáng yêu, không ngờ lại nghĩ ra cách như vậy để nịnh cổ, cảm động quá đi.
Hạ Diệu Diệu cầm đũa lên, thòm thèm nhìn về phía thức ăn vẻ ngoài không tồi6kia, cô xoa bụng: “Thực sự có chút đói rồi, em thử xem.” “Ừm... Mùi vị không tồi, chỉ là hơi nhạt một chút.” Hạ Diệu Diệu xới cho Hà An một bát cơm: “Cuối cùng cũng được ăn cơm bạn trai làm rồi... Em cũng coi như là đã thành công.”Xem đi xem đi, từ từ giáo dục vẫn là có hiệu quả đó. Nhìn xem Hà An nhà cô càng ngày càng xuất sắc, xem ra không bao lâu nữa sẽ trở thành người đàn ông tốt mà ai cũng muốn có rồi.
Hà An bưng bát nhìn Hạ Diệu Diệu cười, lặng lẽ thở phào một hơi.
Hạ Diệu Diệu ăn thử canh: “Ừm, ngon, nhưng mà đây là cái gì, nhai cứ kêu sồn sột, anh bỏ gì vào vậy?
Hà An nghe thấy nhanh chóng nuốt miếng cơm, sau đó nói: “Một ít3sữa.”
Hạ Diệu Diệu nghe xong kinh ngạc mở to mắt: “Anh biết phối vị?” Mặc dù mấy món này không khó làm, nhưng không hề xào nát, mùi vị không kì quái đã là rất tốt rồi, anh lại còn biết bỏ thêm thứ khác nữa, đúng là thiên tài. Hà An cúi đầu, giọng nói rất khẽ: “Thấy siêu thị giảm giá nên anh mua một ít.”
Hạ Diệu Diệu lập tức đứng dậy véo véo cái mũi của anh: “Đã biết tiết kiệm rồi.” Nhìn An An nhà cô đi, càng ngày càng giỏi.
Hà An mất tự nhiên mau chóng tránh đi, cầm giấy lau ở bên cạnh nghiêm túc lau mũi.
Hạ Diệu Diệu trừng mắt với anh, bệnh sạch sẽ!
Trong lòng cô thực sự vui vẻ, con người sẽ từ từ thay đổi trong hoàn cảnh khác nhau, cô sẽ thay đổi, Hà5An cũng vậy: “Ăn đi, ăn đi, khao anh đó, tay có bị phòng không?”
“Không có.”
“Không có thì tốt, em sẽ đau lòng.”
Hà An nhìn cô một cái, cúi đầu không nói gì. Xem cái dáng vẻ kìa, lại còn lạnh mặt nữa chứ, cả ngày bày ra cái vẻ mặt lạnh lùng, thực ra lại là một người rất ôn nhu.
Hạ Diệu Diệu ăn no xong chủ động dọn dẹp phòng bếp, nhanh chóng dọn rửa xong. Cô mặc áo ngủ nằm trong vòng tay Hà An, hạnh phúc mỹ mãn: “Cảm ơn anh, anh có cần đổi tư thế không...” Ha Ha.
Mười phút sau.
“Anh thành thật một chút, đã nói là em muốn ở trên, anh còn đắc tội em, không tha...” Nằm yên đi...
Mùa thu rõ ràng mới chỉ bắt đầu, còn chưa kịp nhìn lá vàng rơi, học kì đầu của năm tư đã bắt đầu vào giai đoạn kết thúc. Ai ai cũng nói về tiền đồ, nói về tương lai, có kì vọng, cũng có hoang mang, đa số đều là cực kì hưng phấn, một cuộc sống mới sao có thể không khiến người ta chờ đợi chứ.
Mỗi người đều có kế hoạch của mình. Trong lúc lá vàng rụng rơi tan tác Hạ Diệu Diệu cũng đang lập kế hoạch làm thế nào để vượt qua khó khăn tìm được công việc như ý trong đoàn người đang đi tìm việc này.
Tất cả đều không thể tách rời khỏi bốn chữ tiền đồ, tương lai, nó đã trở thành chủ đề của tất cả các sinh viên năm tư. Hà An thì khác, công việc không liên quan gì đến anh, anh vứt đống ngữ pháp không hiểu ra khỏi đầu, quyết định trong thời khắc càng ngày càng gần tốt nghiệp này để Hạ Diệu Diệu chấp nhận một phần của anh. Tốt nghiệp đồng nghĩa với việc bọn họ phải đổi sang một hình thức sống chung mới. Cũng giống như Diệu Diệu từ sinh viên trở thành người đi làm, quan hệ của bọn họ cũng phải đổi sang một hình thức thoải mái khiến hai bên đều có thể tiếp nhận được.
Học kì trước anh để cho cô chuẩn bị tốt tâm lý, cũng đã cho cô biết một phần gia đình" của anh. Anh tin rằng cô hiểu được anh không thiếu gì cả, vì vậy cô cũng nên để cho anh hưởng thụ những thứ gia đình của anh mang lại. Anh tin là Hạ Diệu Diệu sẽ hiểu được.
Chứ không phải là luôn dùng tiêu chuẩn của cô để nhìn nhận, khiến người giúp việc cứ như là kẻ trộm, như vậy chỉ khiến cho lời nói dối tích lũy càng nhiều sẽ không còn được tốt đẹp như lúc ban đầu. Đây là vấn đề khiến Hà An vẫn luôn bất an kể từ lần trước chột dạ sau khi được hưởng thụ sự nhiệt tình của Hạ Diệu Diệu.
Anh hi vọng Hạ Diệu Diệu biết anh muốn cô biết tất cả, ví dụ như người giúp việc thường xuyên ra vào chỗ ở của bọn họ là vì giúp cho cuộc sống của cô thoải mái hơn. Ví dụ như cô sẽ không quan tâm là ai nấu cơm, chỉ cần ăn được là được. Cô cũng không cần hiểu nhầm, anh cứ như bình thường bày ra cách ăn uống của anh, dùng đồ của anh, chung quy sau này còn phải ở với nhau rất dài, cho nên việc thay đổi và dung hợp là quá trình tất yếu.
Anh hi vọng sau này cô có thể chấp nhận tất cả mọi thứ của anh bây giờ, bởi vì đó là những thứ anh có thể cung cấp được và sau này cũng sẽ không ít đi. Cô phải học cách thích ứng, sau đó từ từ thấu hiểu, hai bên không có gánh nặng thì mới có thể sống với nhau lâu dài được.
Anh có phong cách sống của anh, mỗi người đều có phong cách sống của riêng mình. Anh không can thiệp cuộc sống của cô, cô cũng không cần quá can thiệp vào cuộc sống của anh. Hai người ở bên nhau không nhất thiết chuyện gì cũng phải trao đổi, cũng không cần phải ràng buộc đối phương. Bởi vì chúng ta trước tiên là một cá thể độc lập, sau đó mới là hai con người.
Anh cũng không muốn chia tay với cô, nhưng sự nôn nóng của Hạ Diệu Diệu ở học kì này khiến anh thấy bất an. Nó khiến anh cảm thấy mình cần phải làm gì đó khiến cho sự việc quay về đúng chiều hướng, chứ không phải để nó càng ngày càng lệch lạc.
Anh không có những ưu điểm mà Hạ Diệu Diệu cần, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh cho Hạ Diệu Diệu những ưu điểm mà cô cần.
Vì vậy thứ hai người thiếu chỉ là sự hòa hợp, mà anh không cho rằng đó là một vấn đề gì lớn.
Hạ Diệu Diệu nghĩ rất đơn giản, học kì này, Hà An thi qua môn chuyên ngành, học kì sau hai người tìm một chỗ thực tập không xa nhau, sau đó tiếp tục sống giản dị như bây giờ. Có lẽ công việc sẽ không được như ý, khởi điểm của anh sẽ rất thấp. Có lẽ hai người sẽ cãi nhau, hoặc có lẽ chuyện tiền nong sẽ không đơn giản như họ nghĩ, nhưng vẫn phải sống bình thản như trước. Hạ Diệu Diệu thực ra rất chờ mong, cảm thấy dù thế nào hai người cũng sẽ tốt hơn lúc còn đi học. Người đi làm rồi thời gian sẽ nhiều hơn, lương cố định, mỗi ngày ăn cơm xong có thể xuống dưới đi dạo, nói chuyện về công việc trong ngày, lại nghĩ về những đứa con, thật sự rất tốt.
Điều Hà An muốn bày ra chính là, thu nhập mỗi tháng của ba mẹ mỗi người là bốn mươi nghìn sẽ là khái niệm như thế nào, anh cảm thấy con số này cũng không quá khủng khiếp. Hạ Diệu Diệu tuyệt đối, chắc, có lẽ sẽ chấp nhận được.
Lần trước không phải cô cũng chỉ kinh ngạc một chút sau đó tiếp nhận rồi sao. Trong đầu Hà An đương nhiên cho rằng ngoài cách chấp nhận ra cô chẳng còn cách nào khác.
Mấy hôm nay cô sắp xếp lại hồ sơ của mình đến vui vẻ, bốn năm này mình sao lại xuất sắc như vậy chứ? Khiến cô không biết nên dán những tờ giấy khen nào.
Hà An biết cô rất vui, nhưng lại không thể đồng tình được với nguyên nhân khiến cô vui vẻ, vì vậy liền mặc kệ để cô vui một mình. Anh nhẫn nại lật tìm đồ gia dụng và giá cả trên các trang mạng.
“Anh định mua đồ?” Thư kí Thi hỏi xong nhanh chóng ngậm miệng, lập tức gửi một bảng giá qua, hi vọng anh quên chuyện vừa rồi anh ta nhiều chuyện.
Hà An đặt tay lên máy tính đang định trả lời.
Hạ Diệu Diệu đột nhiên tóm lấy máy tính của anh, lạnh mặt hỏi: “Anh nói chuyện với ai đấy?” Suốt ngày chỉ biết nghịch máy tính, đống giấy khen dày cộp của cô cũng không đả kích một chút nào chí tiến thủ của anh: “Tiểu Thi? Nam hay nữ?”
“Vận tay không phù hợp với vân tay đã lưu, cấm nhập chữ.”
M* nó!
“Bạn vẫn còn hai lần nhập.”
Hà An thấy vậy thì bình tĩnh ẩn vào một nút.
Hạ Diệu Diệu trừng mắt với anh, coi như anh biết điều, gõ chữ trả lời: “Bạn là nam hay nữ? Nửa đêm canh ba rồi sao còn chưa đi ngủ?” Tiểu Thi chẳng qua cũng chỉ là bạn qua mạng, cô cố tình gây sự thì đã sao, nói sai thì nói sai đi, cũng chẳng phải chuyện gì quá lớn.
Lão Thi là tinh anh trong các tinh anh lặng người một lúc, nhanh chóng trả lời: “Nam.” Anh ta thấy có chỗ nào đó cứ là lạ.
Anh nói anh là nam liền là nam à, “Gửi ảnh qua.” Hạ Diệu Diệu gửi xong tin nhắn thì vứt máy tính qua một bên, cô cũng không cho rằng Hà An đang yêu đương qua mạng. Nếu như Hà An mà yêu đương qua mạng thì cô chính là Thất tiên nữ hạ phàm: “Anh định tìm công việc thế nào?” “Còn chưa quyết định.” “Em cảm thấy phóng viên rất hợp với anh.” “Đó là công việc của khoa tin tức.”
Lão Thi nghiêm túc điều chỉnh máy ảnh, sửa soạn lại cổ áo vest, đóng hàng cúc của áo sơ mi vừa tháo ra, cực kì nghiêm túc chụp một bức ảnh gửi đi.