“Hà An sao? Thực tập ở đâu?” Hạ Diệu Diệu nhắc đến anh, hừ một tiếng, động tác xoay chuyển ống hút rõ ràng nhanh hơn: “Làm sao tớ biết được!” “Tức giận thật rồi hả?” “Đây là cậu chưa thấy thái độ lúc anh ấy nói chuyện, nếu là cậu chắc tức chết.” Hạ Diệu Diệu uống một ngụm, mát rượi cả lòng, nhưng cũng không tiêu được bao nhiêu lửa giận. Khổng Đồng Đồng để trà sữa xuống ghế, hai tay đặt lên lưng ghế nhìn về phía xa: “Đã bảo các cậu sau khi tốt nghiệp sẽ chia tay mà, quả nhiên là nói phát trúng luôn.” “Tớ không phải chế anh ấy không hay nói chuyện, tớ2chỉ là chế cái dáng vẻ sống vật vờ của anh ấy.”
“Không muốn tiếp tục nữa?” “Không biết.” Nói chung bây giờ cô không muốn gặp anh, cũng không có sự nhẫn nại như anh. Người ta có thể nhịn, sẽ nhịn, anh có phải là cũng không thích cô ăn dưa muối? Vậy ngại quá, tuần nào cô cũng mang một ít, bắt anh ngửi gần ba năm, tội ác ghê gớm.
“Thật ra...” Bệnh thiếu gia của Hà An rất nặng, lúc Hạ Diệu Diệu không có mặt càng nghiêm trọng, Hà An có thể không nói không rằng từ đầu đến cuối khi họp mặt. Bạn nói chuyện với anh, anh thích thì nhìn bạn một cái, không thích8thì đầu cũng không thèm ngẩng lên nhìn người ta.
Cho dù là Khổng Đồng Đồng, bạn thân của Hạ Diệu Diệu cũng vậy. Khi đó cô ấy thật sự muốn trở thành đại ác ma, phá cho hai người chia tay thì thôi. Hưm, mọi người đều là bạn học, anh coi thường ai chứ.
Nhưng Không Đồng Đồng cuối cùng cũng không nói, dù sao yêu là chuyện của đối phương, huống hồ Hà An đối với Diệu Diệu cũng không tệ, chỉ là bây giờ chút không tệ này cũng thành vấn đề. Sao cô lại có chút vui vẻ chứ, quả nhiên là cô ngứa mắt với Hà An lâu lắm rồi.
Anh nói xem một giai cấp trung lưu6như anh học đâu ra lắm thói thượng lưu như vậy, chia tay cũng tốt, để Diệu Diệu tìm một người bình thường: “Vẫn phải do cậu tự liệu lấy thôi.”
Hạ Diệu Diệu không thể hiểu nổi: “Cậu nói xem tại sao anh ấy không chịu đi làm? Tiền bao nhiêu mới coi là nhiều, công việc là chuyện cả đời, là giá trị mà mình sáng tạo ra, mình kiếm được mới dùng một cách quang minh chính đại? Hình như, hình như anh hoàn toàn không hề ý thức được việc đó.”
“Người ta là con một, có thể giống với nhà ba chị em cậu được à?” Khổng Đồng Đồng lấy trà sữa của Hạ Diệu Diệu hút lấy3một ngụm: “Sảng khoái!” Hạ Diệu Diệu nói chắc chắn: “Tớ không chịu được nữa.”
Khổng Đồng Đồng cười: “Chịu được mới là lạ, một người đàn ông không có chí tiến thủ, người phụ nữ ở nhà sẽ rất mệt.” Hạ Diệu Diệu và Khổng Đồng Đồng cùng dựa vào ghế dài, dáng vẻ mang đầy tâm sự. Sự buồn rầu của Hạ Diệu Diệu còn chưa thể hiện hết, điện thoại reo lên, thấy số gọi đến hiển thị trên màn hình, cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn nghe máy. Hà An đắn đo rất lâu mới gọi đến, giọng nói rất ôn hòa: “Vẫn còn tức giận?”
Hạ Diệu Diệu đột nhiên rất muốn cười, cô không tức giận, tại5sao cô phải tức giận, cô đúng là thích đun nóng lại thức ăn quá hạn, còn thích lấy đùi gà mà cửa hàng KFC thừa không dùng nữa. Ô, đúng rồi, cô thích mua sữa sắp hết hạn của siêu thị, sau đó cứ thể uống đến cả khi quá hạn, tiếp tục uống, kết quả là chướng mắt thiếu gia ngài. Người nên xin lỗi là cô, còn anh nên tức giận mới đúng: “Không có.”
Hà An thở phào: “Em đang ở đâu? Anh qua đón em.”
Hạ Diệu Diệu nghĩ trong lòng, sau đó chuyện này sẽ qua đi, hai người lại tiếp tục sống cuộc sống thái bình như trước: “Đang đi dạo phố với Đồng Đồng, đợi đến chiều em tự đi về.” “Được, anh đợi em.” Hạ Diệu Diệu gác máy, vẻ mặt ủ rũ, đột nhiên phun ra một tràng khiến Khổng Đồng Đồng giật nảy mình: “Cậu nói tố chất tâm lí của anh ấy sao cao như vậy, còn hỏi tớ có phải đang tức giận" không! Tớ đang tức giận sao? Tớ đang bị tức chết rồi!”
“Sống với nhau ba năm rồi mới biết, thì ra đối phương ngứa mắt với rất nhiều hành vi của tớ, người ta còn nói tốt bụng không nói! Còn tớ giống như kẻ ngốc vậy, cả ngày yêu cầu anh cái này yêu cầu cái kia! Sao tớ lắm chuyện như vậy! Cứ thích quản nhiều như vậy! Người ta là bạn trai mày có phải là con trai mày đâu! Mày quản người ta sống chết, quản người ta làm cái gì không làm cái gì! Tớ đúng là đồ lắm chuyện!” Khổng Đồng Đồng nhìn cô.
Hạ Diệu Diệu cực kỳ kích động: “Con m* nó chứ tớ không quản anh ấy tớ quản ai!” “Nói tục rồi kìa! Nói tục rồi kìa!”
“Không mắng vài câu nữa chắc tớ tức chết rồi! Anh ấy đâu phải là tìm bạn gái, anh ấy tìm người hợp tác thì đúng hơn! Còn là người hợp tác không được phép phát ngôn trước mọi hành vi của đối phương! Tớ không làm được! Bạn trai tớ nhất định tớ phải quản! Ông xã tớ càng phải quản! Không để tớ quản thì cút!” Khổng Đồng Đồng cắn ống hút: “Cậu nhẫn tâm... tình cảm ba năm đó...” “Đi, đi, đi dạo phố. Nhắc đến anh ấy là phiền!”
Buổi tối Hạ Diệu Diệu vẫn quay về, giống như Khổng Đồng Đồng nói, tình cảm ba năm, làm sao có thể nói tan là tan: “Em cảm thấy anh vẫn nên đi làm.” Hạ Diệu Diệu ăn xong cơm, tay cầm điều khiển TV ngồi trên sofa trong phòng khách, cúi đầu nói chuyện với Hà An đanh ngồi trên bàn ăn.
Biểu cảm vốn ôn hòa của Hà An lập tức có chút thay đổi.
Hạ Diệu Diệu coi như không nhìn thấy: “Anh cũng không còn nhỏ nữa, nên tự mình kiếm tiền.”
“Anh cũng đừng nói là em không nên can thiệp, nếu em đã là bạn gái anh, em cảm thấy mình có quyền hỏi, em không muốn anh cứ ngồi ở nhà đợi ba mẹ anh nuôi anh, cũng không muốn anh mới giúp việc theo giờ, việc nhà mình có thể làm mà.”
“Anh không nói anh không đi làm.”
“Chỉ là bây giờ không muốn, đúng không?”
“Việc nhà thì sao?”
“Diệu Diệu, anh hi vọng chúng ta có thể hiểu cho nhau, không phải chỉ có một cách sống. Tương lai anh có thể tiếp nhận công việc của ba mẹ, vậy bây giờ anh tại sao không thể thưởng thụ cuộc sống của anh. Không lẽ cứ phải bắt anh tìm một công việc khác, sau đó không tiếp nhận công việc của ba mẹ anh, thì em mới vui? Giống như em vì gia đình mình nỗ lực, anh cũng đang tìm kiếm nhân sinh của anh.”
Hạ Diệu Diệu để điều khiển TV xuống, cảm thấy mình có lẽ về không đúng lúc, đứng dậy mặc áo khoác: “Em còn có việc, về kí túc trước đây.”
Hà An vội chạy qua kéo cô lại: “Em vừa mới về!” Hạ Diệu Diệu cố giằng tay anh ra: “Có lẽ em không nên về.” “Ý em là gì! Diệu Diệu, chúng ta vẫn rất tốt, em cũng đã giận dỗi mấy ngày rồi, tại sao không chịu bỏ qua.” Làm như là anh đợi em hết giận, chứ không phải là vì anh cảm thấy mình sai, muốn nói chuyện với em? Vậy được, cô tiếp tục giận dỗi! Đợi hết giận rồi nói sau!
Hạ Diệu Diệu xoay người định chạy ra ngoài.
Hà An lập tức kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô. Hạ Diệu Diệu lập tức vùng vẫy: “Buông... ưm...” Hạ Diệu Diệu vùng vẫy. Hà An đẩy cô vào tường. Hạ Diệu Diệu vẫn ra sức vùng vẫy, một chân giẫm lên chân Hà An. Hà An không lung lay chút nào. Hạ Diệu Diệu đẩy anh ra! Không thể lờ đi!
Hai người giằng co, không biết là Hạ Diệu Diệu vùng vẫy quá mạnh, hay là Hà An thả lỏng tay, Hạ Diệu Diệu giơ tay phải lên tát vào mặt Hà An. Hạ Diệu Diệu nhanh chóng cầm theo túi, mở cửa ra rồi vừa khóc vừa chạy ra ngoài. Hà An trầm mặt đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt sắc lạnh, bên má trái dần nổi lên dấu bàn tay rõ nét! Mười phút sau Hà An mở cửa ra, chạy ra ngoài đuổi theo, nhưng đâu còn bóng dáng của Hạ Diệu Diệu. Hà An lập tức rút điện thoại ra, giọng nói lạnh lùng: “Tôi không cần biết anh tìm lý do gì, Hồng Đại nhất định phải sửa kí túc, sửa ngay lập tức!”
“Ngài, Ngài Hà... Bây giờ là nửa đêm...” “Đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai!” Hà An tắt máy, lập tức thất thần ngã xuống đất! Hạ Diệu Diệu, em....
Hạ Diệu Diệu khóc hết nước mắt, ra sức chùi miệng! Đừng nói là tát anh một cái, có để cô tát cái nữa cô cũng tát: “Khốn kiếp.”
Hạ Diệu Diệu ngồi trên xe buýt, lau nước mắt, chùi miệng, không ngờ được Hà An lại làm ra được chuyện này! Hạ Diệu Diệu tủi không chịu được, tủi đến mức không về kí túc, trực tiếp đến chỗ thuê của Khổng Đồng Đồng, tìm người tố khổ, không nói chút gì đó chắc cô sẽ suy sụp mất.
Ngày thứ hai tan làm, Hạ Diệu Diệu nhận được thông báo sửa kí túc. Mặc dù cô không biết kí túc đang yên đang lành, xảy ra vấn đề gì mà phải sửa, nhưng công ty thông báo với họ là vì thể hiện chủ nghĩa nhân đạo của công ty.
Hạ Diệu Diệu cùng với tất cả chị em trong kí túc dọn dẹp đồ đạc. Hà An đứng sừng sững dưới kí túc đợi, trầm lặng nhìn cô đi từ xa, dấu vết trên khuôn mặt đã biến mất. Hạ Diệu Diệu nhìn thấy anh, cúi đầu đi ở phía sau cùng, không muốn gặp anh.
Hà An chủ động tiến lên một bước: “Anh giúp em thu dọn đồ đạc.” Anh thậm chí không chấp nhận chuyện tối qua, chủ động cúi đầu trước. Hạ Diệu Diệu cho dù có chuyện lớn thế nào nữa, lúc này cũng nên dẹp đi!
Các đồng nghiệp thân thiện cười với Hạ Diệu Diệu, thẩm thì đi qua hai người. Hạ Diệu Diệu miễn cưỡng cười với họ, đợi mọi người đi hết mới lạnh lùng mở miệng: “Không cần, em không về đó ở nữa, anh không cần tìm em nữa đâu.” Sắc mặt Hà An lập tức thay đổi, hùng hổ nói với Hạ Diệu Diệu: “Em có ý gì?” Hạ Diệu Diệu kinh sợ lùi sau một bước, những giây tiếp theo liền ngẩng đầu lên đối mặt với anh! Anh có lý quá ha: “Chính là ý đó! Mặc anh hiểu thế nào thì hiểu! Tránh ra!”
“Hạ Diệu Diệu!” Hà An kéo cô lại: “Chỉ vì chuyện cỏn con đó! Đánh, em cũng đánh rồi! Còn muốn thể nào nữa?” “Đó hoàn toàn không phải là một chuyện nhỏ! Hơn nữa anh hoàn toàn không biết em đang giận cái gì!” “Em muốn anh đi làm đúng không? Được, anh có thể lập tức đi làm! Em hài lòng chưa?” “Em hài lòng?” Hạ Diệu Diệu lập tức có cảm giác bất lực: “Anh không cần phải khiến em hài lòng! Đó là chuyện của anh! Anh thích thế nào là tự do của anh!” Không cần thiết phải làm khổ mình!
“Hạ Diệu Diệu!”
“Anh đừng đến tìm em nữa.”
Hà An nghe vậy, vẻ mặt bình tĩnh trước nay lập tức mất kiểm soát: “Hạ Diệu Diệu! Em biết mình đang nói gì không? Anh có điểm nào làm không đúng ý em! Em nói đi làm, được! Anh đi! Em còn có cái gì mà tức giận! Anh đã can dự vào việc gì của em chưa! Luôn là em yêu cầu, nhấn mạnh, anh nhiều lần lùi bước nhường nhịn! Nguyên tắc của anh thì sao? Em có từng nghĩ đến không?”
Hạ Diệu Diệu nghe vậy, bình tĩnh lại: “Xin lỗi, em không biết là khiến anh khó xử như vậy, đồ đạc còn lại của em, hai hôm nữa em qua dọn, nếu anh cảm thấy chướng mắt, có thể để ra phòng tin tức của trường cho em, em sẽ đi lấy.” “Hạ Diệu Diệu! Em quậy đủ chưa?” Hà An có chút hoảng loạn, ý trong lời nói của Hạ Diệu Diệu đột nhiên làm anh cảm thấy khủng hoảng, càng khiến anh tức giận! Anh đã nhường nhịn đến nước này rồi, còn muốn thể nào nữa! Hôm qua cô cũng đã ra tay đánh anh, anh có nói gì chưa!